Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1145: Trong một đêm này đã xảy ra rất nhiều chuyện (2)

Trong một đêm này đã xảy ra rất nhiều chuyện (2)

Nói chuyện đã lắp bắp, đi đường cũng hơi loạng choạng, ưu điểm của việc khoác vai nhau đi là không dễ bị ngã, hai người đi với nhau có thể đỡ nhau.

Lý Lai Phúc cũng với theo nói: “Dẫn tôi đi với.”

Viện trưởng Hách lắc lắc đầu, tựa hồ muốn nhìn rõ Lý Lai Phúc, nhưng ánh mắt lại mờ ảo, cũng không có sự thù địch như lúc trước, mà ngược lại ngẩng cao đầu, chỉ vào chính mình, hỏi Lý Lai Phúc: “Tôi là ai?”

“Đàn anh, anh là đàn anh mà em yêu nhất.” Lý Lai Phúc uống quá chén, uống nhiều quá, nghe thấy giọng nói của viện trưởng Hách thì nói to.

“Tốt.” Viện trưởng Hách lấy điện thoại ra, kéo Lý Lai Phúc qua, ôm lấy cổ anh ta, đưa điện thoại lên cao, quay lại hình ảnh của hai người và nói: “Nói, tôi là ai...”

Mọi người xung quanh đi ngang qua nghe thấy vậy đều tò mò quay lại nhìn.

Sau đó bật cười rồi rời đi.

Một đám ma men uống say rồi thì đều nghịch ngợm như vậy, lúc không say thì vững vàng như núi Thái Sơn, nhưng một khi đã uống say rồi thì lại như núi Thái Sơn nhảy, toàn bộ thế giới này là của tao, tao chính là vua của thế giới này.

“Đàn anh.”

“Nói to lên.”

“Đàn anh.”

“Gọi bố.”

“Bố.”

...

Trong đầu Lâm Phàm tràn đầy dấu hỏi chấm.

Viện trưởng Hách và Lý Lai Phúc có quan hệ huyết thống à?

Mối quan hệ thật là phức tạp.

“Đi, theo kịp tôi, chúng ta đi trận tiếp theo.”

Bộ ba tiện khách ở thành phố Duyên Hải đi với nhau.

Dần dần đi xa.

Lưu Ảnh về nhà sớm, lợi dụng sức mạnh của rượu làm một phát, sức chiến đấu bùng nổ tuyệt đối, ít nhất so với trước đây đã kéo dài hơn được ba mươi phút...

Trương Hồng Dân dẫn con gái về.

Tiểu Bảo bị vệ sĩ mang đi.

Mộ Thanh không nói gì, cô không biết đêm nay Lâm Phàm muốn làm gì, nhưng cô đã nghe bạn nói, lúc đàn ông uống say rất dễ xảy ra chuyện, cơm no rượu say thì nghĩ đến chuyện kia mà.

Chính là đạo lý này.

“Vợ à, anh đưa em về nhé.” Lâm Phàm nói.

“Được.”

Đi trên đường.

Đèn điện chiếu sáng.

Còn rất nhiều người đi lại trên đường.

Gió đêm có chút lạnh, Mộ Thanh siết chặt lấy cơ thể, Lâm Phàm cởi áo khoác ngoài ra phủ lên người Mộ Thanh.

Chỉ một hành động nhỏ như vậy lại làm cho Mộ Thanh thấy cảm động.

Ở chung lâu dần.

Cô lại phát hiện Lâm Phàm thực sự rất tốt.

Ông Trương nói: “Lâm Phàm, tôi cũng rất lạnh.”

Lâm Phàm cúi xuống nhìn quần áo, áo khoác thì đã đưa cho vợ rồi, sau đó đi lại gần ông Trương, kéo ông ta nhích lại gần phía mình.

“Còn lạnh không?”

Ông Trương nói: “Không lạnh nữa.”

Mộ Thanh chớp chớp mắt, trong lòng hiện đầy dấu hỏi chấm, không phải anh nói tôi là vợ anh à, sao đang ở trước mặt vợ lại đi ôm một người đàn ông khác, anh thấy ổn sao?

Cô biết quan hệ giữa Lâm Phàm và ông Trương rất tốt.

Được rồi, cô cũng không dám tưởng tượng.

Ít nhất theo những gì cô thấy thì bình thường hai người đều như hình với bóng.

Tà Vật Công Kê biết họ rất tình cảm, không tránh khỏi hơi buồn, nó cũng muốn một đồng bọn như vậy, đáng tiếc... cái đồng bọn kia của nó đã không thuận lợi tiến vào thế giới loài người, nó đã bị coi là một con vịt bình thường và bị hầm cách thủy ăn hết.

Cảnh đó hiện rõ mồn một trước mắt.

Một thành viên của bộ phận đặc biệt dẫn con đến thăm ông cụ.

Ông cụ thấy cháu trai đến, nên đã giết “con vịt” tầm bổ cho cháu trai.

Bởi vì sự tồn tại của thành viên bộ phận đặc biệt nên đồng bọn của nó không dám phản kháng, cuối cùng bị xuống tay bi thảm.

Nghĩ đến tình huống này.

Khóe mắt Tà Vật Công Kê chảy xuống giọt nước mắt.

Thật sự rất thơm.

Cái mùi vị của canh thừa kia, đến bây giờ còn khắc ghi ở trong lòng.

Ngày 2 tháng 10!

Sáng sớm.

Bệnh viện Hoa Điền.

Lý Lai Phúc mơ mơ màng quay trở lại phòng làm việc, đầu đau dữ dội, người không còn tí sức nào, ở đâu còn so đo với Độc Nhãn Nam và viện trưởng Hách, anh ta đã say một đêm, đến tận bây giờ vẫn thấy rất khó chịu.

Thuần thục pha một cốc câu kỳ.

Đứng ở trước cửa sổ uống trà, thân thể mới ấm lên một chút.

Như thể nghĩ đến chuyện gì đó.

Anh ta lấy điện thoại ra, mở ghi chép ra xem, có lẽ không có chuyện gi, nhưng say rượu cả một đêm, ai có thể nhớ được chuyện gì đã xảy ra, anh ta cứ uống rượu vào là như bị mất trí nhớ, đến mình về nhà như thế nào còn không nhớ, chứ đừng nói đến chuyện tối qua đã làm những gì.

“Haizzz, không nên uống nhiều.”

“Về sau không bao giờ... uống say nữa.”

Lý Lai Phúc vô cùng hối hận, đàn ông đều giống nhau, sau khi uống đến không biết gì nữa, ngày hôm sau mới thấy hối hận, đêm đó lại tiếp tục như vậy, những gì nói ban ngày hoàn toàn là vô dụng.

Đột nhiên.

Vẻ mặt Lý Lai Phúc sợ hãi, kêu lên.

“Con mịa nó!”

Lịch sử trang web.

Rất nhiều cuộc chuyển khoản.

Hội sở XX chuyển khoản một vạn.

Hội sở XX chuyển khoản hai vạn.

...

Không phải tắm rửa như trong tưởng tượng, mà là cái loại...

Anh trai à đừng sờ nữa, hát một bài đi.

Đầu Lý Lai Phúc nổ tung, anh ta chưa từng đến những nơi như này, rốt cuộc tình hình đêm qua là như thế nào, tại sao lại xảy ra chuyện này.

Có chút không thể tiếp nhận được.

Ngay sau đó.

Nhịp thở của Lý Lai Phúc trở lên dồn dập, hai mắt trợn tròn, hai tay cầm điện thoại cũng trở lên run rẩy dữ dội.

Chuyển khoản một trăm vạn...

Mịa nó!

Lý Lai Phúc không nhịn được hét lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận