Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 264: Người ưu tú ở đâu cũng sẽ nổi bật

Viện trưởng Hách đưa xẻng cho bảo vệ đứng bên cạnh, chậm rãi rời đi. Đám tà vật không biết điều này thế mà dám đến đây gây chuyện. Không mở to hai mắt ra mà nhìn xem, bệnh viện tâm thần Thanh Sơn là nơi chúng mày có thể tùy tiện đến quấy rối hay sao?

Bảo vệ nhìn theo một cách đầy sùng bái.

"Viện trưởng thật là bá đạo."

"Thần tượng trong lòng, vĩnh viễn hâm mộ người."

Hàng loạt lời tâng bốc khiến cho bầu không khí mới vừa ngưng lại trở nên hơi hoạt bát một chút.

Bọn họ nhìn quá rõ.

Lúc tà vật xuất hiện ở bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, bọn họ cũng cầm vũ khí để mà phản kháng, nhưng sau đó viện trưởng cầm xẻng hét lớn một tiếng: “Để tôi!”

Đánh một xẻng, não của tà vật cũng bắn ra.

Rất bá đạo.

Trên đường phố.

"Ông Trương, mọi người đi đâu hết rồi?"

Lâm Phàm không quá quen với tình huống bây giờ. Trong quá khứ có rất nhiều người, mà bây giờ chẳng có mấy ai. Cho dù có thì ai nấy đều giống như gặp quỷ, núp ở trong xó xỉnh rồi hốt hoảng chạy trốn.

Ông Trương nói: "Có lẽ đang ở nhà ngủ."

"Rất có thể. Ông có nhớ cái tên khi nãy không? Tôi cảm thấy dáng dấp nó thật kì quái. Có điều, nó là tên đáng ghét, chẳng chút lễ phép gì. Dù cho là vô tình làm người khác bị thương thì cũng phải xin lỗi một tiếng chứ." Lâm Phàm cảm giác người bây giờ đều không lịch sự gì, chẳng có giống như trong bệnh viện tâm thần. Ở đó ai nấy đều rất lịch sự.

Vô tình va chạm thì cũng sẽ vừa mỉm cười vừa nói xin lỗi.

Đó mới là cách thức giao tiếp của người bình thường.

Có điều bây giờ...

Anh rất thất vọng.

Ông Trương cảm nhận được tâm tư của Lâm Phàm, nhẹ giọng nói: "Chúng ta làm tốt phần mình là được."

"Không sai." Lâm Phàm rất đồng ý.

Lúc này, có thanh âm truyền tới.

"Lâm Phàm, đại sư, các ngươi tại sao lại ở chỗ này?" Lưu Ảnh thấy bọn họ, rất vui vẻ chạy tới.

Phía sau còn mấy vị cường giả đi theo, dáng dấp không xem là tốt.

Đánh nhau kịch liệt, tà vật đụng phải không hề yếu, còn may có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, cùng hợp tác hoàn mỹ đã chém chết được tà vật.

Phối hợp ăn ý khiến cho họ như cá gặp nước. Lúc đánh với tà vật, cảm giác chiến đấu rất thoải mái.

Cái cảm giác đối mặt với nguy cơ sinh tử thật khó mà tưởng tượng nổi.

“Xin chào.” Lâm Phàm đưa tay ra.

”Xin chào.” Ông Trương cũng làm như vậy.

Lưu Ảnh biết rõ bọn họ, sớm đã có cách giải quyết, cùng lúc bắt tay hai người: “Chào hai người.”

Anh ta luôn cảm thấy hai người này quá khách khí. Cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm giác hình như cũng không tệ.

Người lịch sự lễ phép ở đâu cũng được hoan nghênh.

“Hình như chúng ta gặp nhau ở đâu rồi?” Lỗ Hán tò mò nhìn Lâm Phàm cùng ông Trương, anh ta có cảm giác đã gặp hai người này ở đâu, nhất thời không nghĩ ra được mà thôi.

“Có không?”

Lâm Phàm không nhớ được.

Có lẽ đối phương nhận lầm người. Có điều lần đầu gặp mặt, lại còn hòa nhã nói chuyện với bọn họ như vậy, ắt phải lịch sự.

Hai người bọn họ cùng nhau đưa tay ra.

“Xin chào.”

Mỉm cười đối mặt.

Nở nụ cười với bạn mới. Từ sau khi ra khỏi bệnh viện tâm thần, bọn họ quen biết rất nhiều người. Ít nhất trước mắt đều là bạn tốt cả.

Lỗ Hán không phải Lưu Ảnh, sao có thể biết rõ bọn họ được.

Lưu Ảnh nhắc nhở anh ta phải nên bắt tay làm sao.

Loại phương thức này là do anh ta nghĩ ra được, ngẫm một chút cũng cảm thấy tự hào vì đầu óc thông minh của mình. Nếu không nhìn mà xem, người khác cũng không biết, tại sao tôi có thể biết? Còn không phải là bởi vì tôi quá thông minh sao?

Sau khi nói chuyện một lát.

Dụng cụ đeo ở cổ tay của họ truyền đến tiếng ồn.

Đường Đông Cương cần tiếp viện, thành viên gần đó đã lập tức đến chi viện.

Bộ Ngành mà gửi tin đến thì nhất định là gặp chuyện khó giải quyết.

Biểu cảm của mọi người đều ngưng trọng. Phần nhiều là mong đợi.

Lại phải đấu một trận kịch liệt cùng tà vật rồi.

"Mới vừa nhận được thông báo, bên kia có chút việc, chúng tôi đi trước."

Lưu Ảnh rất tôn kính đối với hai vị kia. Tóc mọc dài được hay không đều phải dựa vào vị đại sư này. Mặc dù lúc trước có chút chuyện ngoài ý muốn ở bệnh viện, nhưng nếu như không phải nhờ bất ngờ đó thì tất thảy cũng không phát triển được theo hướng tốt rồi.

"Gặp lại sau."

"Gặp lại sau."

Lâm Phàm cùng ông Trương mỉm cười phất tay một cái với bọn họ.

Sau đó, bọn họ liền chạy về phương xa.

Lỗ Hán trầm tư nói: "Nói thật, tôi luôn cảm giác bọn họ thật sự nhìn rất quen mắt, giống như là đã gặp qua ở đâu đó. Còn nữa, bọn họ rốt cuộc là ai thế?"

"Hai người bọn họ là do người đứng đầu tự mình mời về, rất lợi hại. Sau này gặp bọn họ thì tốt nhất là tỏ ra tôn kính như tôi, đối với tôi và cậu thế đều có chỗ tốt." Lưu Ảnh không ngại nói cho đối phương biết chân tướng.

Người lợi hại như vậy, muốn giấu cũng không giấu được. Ngược lại, cũng không thể để cho người khác biết trước thời hạn được.

“Thật hay giả?”

“Có tin hay không thì tùy anh, dù sao tôi cũng nói cho mấy người nghe rồi.”

Lưu Ảnh muốn cười. Lại còn hỏi thật hay giả nữa chứ.

Người có thể khiến cho người đứng đầu tự mình mời về có được mấy người đâu? Hơn nữa mấy vị kia nào có ai không phải cường giả đâu?

Tuy nói giữ lòng hoài nghi là chuyện rất bình thường. Nhưng phải có giới hạn.

Trở lại nhà trọ của Bộ Bộ phận đặc biệt, Lâm Phàm cùng ông Trương ngồi ở mép giường, đung đưa chân, uống sprite và Coca, ung dung nhàn nhã, rất thoải mái.

Tà vật Công Kê rất ngoan ngoãn, không dám có bất kỳ hành động càn rỡ nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận