Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 534: Xin lỗi, tôi không ngờ ông yếu như vậy (2)

Nói vị thần trong lòng anh ta đang sợ hãi, đây là chuyện làm cho biết bao người căm phẫn.

Hải Thần nhìn Lâm Phàm nói: “Ngươi biết năng lực của thần không?”

“Không biết.” Lâm Phàm nói.

Hải Thần nói: “Ngươi biết sự vĩ đại của thần không?”

“Không biết.” Lâm Phàm lắc đầu nói.

Hải Thần cười, ánh mắt nhìn về phía xa, chậm rãi giơ tay lên, năm ngón tay mở ra: “Thần nói vòi rồng cuồn nổi nổi lên trên mặt sông.”

Vừa dứt lời.

Trên mặt sông cuồn cuộn nổi lên một vòi rồng thẳng về hướng giữa trời đất.

Bàn tay của Hải Thần hạ xuống.

Vòi rồng tiêu tan, nước sông cuồn cuộn nặng nề.

“Thần nói mặt sông một chia làm hai.”

Khi lời nói của Hải Thần vừa dứt, mặt sông thật sự bị làm hai.

Người xem livestream hoàn toàn kinh ngạc.

Thán phục năng lực của thần.

Thủ đoạn này có phần quá lợi hại rồi đấy, loài người căn bản không thể làm được.

Hải Thần nhìn Lâm Phàm hơi mỉm cười: “Bây giờ như vậy, ngươi còn muốn xúc phạm thần không?”

“Thật mạnh, không ngờ rằng ông làm được bước này dễ dàng như vậy, tôi biết ông rất mạnh, tôi thật sự rất mong đợi, tôi càng ngày càng muốn đánh nhau với ông.”

“Hy vọng ông có thể tác thành.”

“Xin chỉ giáo.”

Hai mắt của Lâm Phàm sáng lên, tồn tại rất mạnh, máu lại sôi trào lần nữa, nếu như có thể giao chiến với đối phương thì nhất định có thể học được càng nhiều thứ.

Hải Thần cau mày, loài người trước mắt này có vấn đề.

Dường như... đầu óc có bệnh.

Mục đích ông ta xuất hiện ở thành phố Duyên Hải chính là trở thành thần trong lòng loài người, bây giờ tên này xuất hiện trước mặt thì sẽ có ảnh hưởng với hành động của ông ta.

“Thần là người nhân từ, nếu ngươi đã muốn cùng thần đánh nhau, ta sẽ cho ngươi thỏa mãn.”

Hải Thần vẫn chưa đặt Lâm Phàm vào trong mắt, ông ta giơ tay lên, chỉ một ngón tay về phía Lâm Phàm, ông ta chỉ cần dùng một ngón tay thì có thể nghiền nát đối phương, dù cho đây chỉ là hình chiếu, nhưng cũng không phải thứ mà con người có thể đối kháng.

Ngay cả lãnh đạo của bộ phận đặc biệt thành phố Duyên Hải cũng không thể.

“Thật chậm đấy.”

Lâm Phàm vung nắm đấm ra, một tiếng ầm, anh đấm thẳng vào mặt của Hải Thần, đấm Hải Thần trong đất cát một cách hung hãn.

Yên lặng.

Tất cả đều trở nên rất yên lặng.

Người xem livestream đều há mồm trợn mắt.

Quái lạ.

Hải Thần bị đấm trên đất, giống như có điều gì đó không ổn.

Lúc này Hải Thần nằm trong đất cát, ánh mắt đờ đẫn, có chút sững sờ, ông ta hiển nhiên không phản ứng lại, giống như gặp quỷ vậy, vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Không được!

Sắp xảy ra chuyện.

Bây giờ đang livestream, bị người ngoài giới nhìn thấy tình hình bây giờ, tuyệt đối sẽ tạo ra ảnh hưởng tồi tệ, làm sao thần có thể bị người khác đánh bại, đây là chuyện tuyệt đối không được phép.

Mộ Thanh không ngờ rằng ngay cả thần mà Lâm Phàm cũng đánh được, sức mạnh này thật sự quá kinh khủng.

Hải Thần không dùng hai tay chống lên, mà là sự độc đoán nổi lên, ông ta cười nói: “Loài người, ta thân là Hải Thần, nhân từ thân ái, chấp nhận một nắm đấm của ngươi, là nói với ngươi rằng năng lực của thần không thể phỏng đoán, ngươi khiêu chiến với ta thì sẽ bị tổn thương, hy vọng ngươi không trách ta.”

“Ông rất yếu, là tôi nhìn không sai, nhưng mà khí thế của ông rất mạnh.” Lâm Phàm nắm chặt hai nắm đấm, ánh mắt sắc bén nhìn Hải Thần, tràn đầy tinh thần chiến đấu, thấp thoáng, tinh thần chiến đấu của anh dường như ngưng tụ thành tàn ảnh chiến đấu vậy.

“Có lẽ là sơ suất của ông.”

“Nhưng tôi rất nghiêm túc.”

Lâm Phàm rất muốn cường giả chiến đấu, Hải Thần chính là mục tiêu tốt nhất của anh, nhưng cảm giác vừa rồi chưa khiến anh cảm nhận được áp lực.

Anh hoài nghi bản thân mình nhìn nhầm.

Nhưng không đúng.

Uy thế từ đối phương toát ra rất mạnh, tuyệt đối không nhìn nhầm.

“Được, ta cho ngươi thỏa mãn.” Hải Thần thản nhiên nói.

Thực ra trong lòng ông ta đã chuẩn bị sẵn sàng, vừa rồi chỉ là hơi sơ suất mà thôi, xem thường sức mạnh của đối phương.

Trạng thái bây giờ của ông ta là hình chiếu.

Nhưng nó cũng có sức mạnh mà con người không thể chống đối.

Lâm Phàm vung một nắm đấm về phía Hải Thần, cánh tay của Hải Thần vung lên, lá chắn thượng nguồn ngưng kết trước mắt, ầm, một tiếng răng rắc, lá chắn thượng nguồn nổ tung, một cú đấm kinh khủng xuyên qua.

Hì hì!

Con ngươi của Hải Thần mở to, khóa miệng tràn ra máu tươi, thân thể bị xuyên qua một nửa, tình huống thảm thiết, sắc mặt của Lâm Phàm hơi trở nên kinh ngạc.

“Ông không sao chứ?”

Lâm Phàm thu tay lại, rõ ràng anh không nghĩ rằng sẽ xảy ra chuyện như vậy, bởi vì anh cảm thấy đối phương rất mạnh, vì vậy anh đã dốc hết sức lực, căn bản không có nương tay.

Nội dung vở kịch trong phim mà anh học được.

Nhất định phải dốc hết sức mình.

Nếu không sẽ là bi kịch.

Trên mạng im lặng.

“Làm sao mà tôi cảm thấy vị Hải Thần này giống như có chút nước chứ.”

“Lúc nào cũng cảm thấy như đang nằm mơ, thần bị đánh tơi bời như vậy sao?”

“Ha ha ha, cười chết đi được, thần của nước Hải Vân chỉ có như vậy, cường giả mạnh nhất thành phố Duyên Hải chúng ta là người có thể khoe khoang được đấy.”

Các tín đồ của Hải Thần mở to miệng, than vãn.

“Thần của tôi ơi…”

Hải Thần tức giận, nhưng buộc phải bình tĩnh, trong lòng ông ta rất sợ hãi, không ngờ rằng sức mạnh của đối phương lại khủng khiếp đến mức này, quái lạ, tại sao như vậy.

Bình tĩnh.

Nhất định phải bình tĩnh.

Tín ngưỡng rất quan trọng, thần là người bình tĩnh, tuyệt đối không vì một chút không vui mà nổi trận lôi đình.

“Không sao, thần là người bất tử bất diệt, ta không muốn đánh nhau với ngươi, bởi vì khi ta đánh nhau thì ngươi sẽ chết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận