Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 243: Cách Cách Vu chúng ta cùng nhau làm việc thôi

Người ta nói chuyện gì cũng không quan trọng. Lúc về đến bệnh viện Lâm Phàm muốn uống Coca Cola, ông Trương lại muốn uống Sprite nên hai người chuẩn bị đồ uống và sau đó lên phố đi dạo.

“Đứng lại.” Kim Hòa Lị xuất hiện trước hiện trước mặt hai người.

Lâm Phàm cười nói: “Xin chào.”

Ông Trương cũng cười đáp: “Xin chào.”

Sau đó, họ thuận tay giơ ra muốn bắt tay đối phương thể hiện sự thân thiện.

Kim Hòa Lị không bắt tay hai người họ mà hỏi luôn: “Hai người là bệnh nhân tâm thần đúng không?”

Cô là một người điên cuồng tìm kiếm sự thật, cho dù người đàn ông một mắt không hề để xảy ra một chút sai sót, sơ hở nào nhưng cô cũng có thể tìm ra sự thật từ những manh mối, cách làm thì vô cùng đơn giản mà cũng rất thông dụng, chỉ cần đưa đủ tiền thì tất cả sẽ không còn là vấn đề nữa.

“Chúng tôi không phải bệnh nhân tâm thần.”

Lâm Phàm và ông Trương rất ghét người khác gọi mình là bệnh nhân tâm thần, mặc dù họ sống trong bệnh viện tâm thần nhưng không có nghĩa là họ là người tâm thần.

Kim Hòa Lị mỉm cười, quả đúng là bệnh nhân tâm thần, chỉ những người điên mới nói rằng mình không phải kẻ điên thôi, đây là cách lập luận của cô.

Cô đi trên đôi giày cao gót, vặn eo và xoay người rời đi.

Cô không hiểu tại sao người đàn ông một mắt lại đưa hai kẻ tâm tâm thần về bộ phận đặc biệt.

Rốt cuộc thì ông ta có ý gì đây?

Lâm Phàm nhìn đối phương, không biết phải làm sao, ánh mắt của anh ta dừng lại ở hông người kia, rồi anh ta cúi đầu nhìn: “Ông Trương, tại sao mông chúng ta lại không tròn như cô ấy nhỉ.”

Ông Trương nhìn Lâm Phàm đáp: “Chỗ này của cậu cũng rất tròn mà.”

“Thật không?” Lâm Phàm tự sờ mông anh, xem ra ông Trương nói đúng.

Hai người trở về phòng, ngồi trên mép giường, cùng uống Coca Cola và Sprite.

“Cạn ly!”

“Cạn ly!”

“Hây hây!”

Những lúc vui vẻ như thế này mới thực sự là thời khắc quan trọng, còn những lúc khác không là gì cả.

Máy bay cá nhân của bộ phận đặc biệt.

Người đàn ông một mắt bước lên máy bay, ông ta muốn xem rốt cuộc là ai đang muốn ông ta rời đi, nhưng lại nói rằng tổng bộ gọi ông ta đi, ông ta vẫn chưa biết ai đã làm việc này.

Ông ta cầm điện thoại gửi tin nhắn cho bốn vị lãnh đạo cao nhất quản lý thành phố Diên Hải.

Báo cho họ rằng thời gian này ông ta sẽ không ở trong thành phố, vì vậy hãy giám sát tình hình thành phố Diên Hải để đề phòng yêu quái làm loạn.

Thông thường yêu quái xuất hiện bao nhiêu thì xử lý bấy nhiêu.

Nhưng nếu như thực sự xuất hiện loại yêu quái kia, thì hậu quả thật không dám tưởng tượng, mới nghĩ đến thôi đã cảm thấy rùng mình rồi.

Rất nhanh sau đó ông ta nhận được tin nhắn lại.

[Yên tâm!]

Đọc được hai chữ đó.

Ông ta càng cảm thấy không yên tâm chút nào.

Bốn vị này mặc dù nhiều tuổi nhưng không phải là người có thể tin cậy được, hơn nữa trả lời tin nhắn vẻn vẹn hai chữ như vậy thật làm người khác thêm phần bất an, đừng nói rằng các vị đang ngồi đánh bài ăn tiền nhé, ngay việc tin nhắn cũng chỉ nhắn đơn giản như vậy thì rõ ràng quá rồi.

Tiếng động cơ quạt kêu lên.

Máy bay trực thăng cất cánh.

Một con yêu quái quạ đen hạ móng vuốt của nó trên mép tòa nhà và yên lặng chờ đợi cho đến khi chiếc trực thăng biến mất trên bầu trời, nó liền dang cánh bay lên cao và bay về phía xa.

Không chỉ có một loại yêu quái quạ đen mà còn nhiều loại hơn thế, cho dù có giết một con thì còn hàng nghìn hàng vạn con khác nữa.

Tiếng kêu của nó là tiếng than khóc của những điều xấu.

Các ông sẽ không bao giờ đánh bại được chúng.

Ở ngoại thành.

Yêu quái quạ đậu trên cành cây và gọi yêu quái gián, tất nhiên con người không thể hiểu được chúng nói gì, đó là ngôn ngữ giữa các yêu quái với nhau, nó là thứ ngôn ngữ cao siêu khó đoán.

Ý nghĩa trong lời yêu quái đó là:

[Ông ta đã rời đi rồi.]

Vẻ mặt dễ thương của yêu quái gián để lộ ra cảm giác vô hại đối với con người và động vật khác. Nếu ai đó lúc này nhìn thấy nó chắc chắn sẽ bước tới và vuốt ve nó.

Thật là dễ thương!

Đúng là một con yêu quái dễ thương và đáng yêu.

Nhưng nếu nhìn thấy một yêu quái gián gân thịt thì nhất định sẽ không nghĩ thế, vì lúc đó không còn dễ thương chút nào rồi, mà khi đó chỉ nhìn thôi đã thấy đầy rẫy sự sợ hãi bùng nổ trong đó rồi.

Lúc này, yêu quái gián đứng trên một tảng đá, nắm chặt hai tay, rướn người về phía trước và gầm lên.

Âm thanh biến thành sóng âm, giống như những con sóng và truyền đi xa.

Dần dần, âm thanh tan biến, nhưng những sóng âm vẫn tồn tại, chỉ có điều con người không thể nghe thấy được mà chỉ có các loài yêu quái mới nghe được sóng âm này mà thôi.

Trong thành phố.

Tại một căn biệt thự.

Căn biệt thự này không thể so sánh với biệt thự nơi mà Tiền Tiểu Bảo sinh sống nhưng nó cũng là niềm mơ ước của cả đời của những người bình thường.

Một chiếc xe van cũ chầm chậm dừng lại.

Nếu so sánh loại xe van cũ này với những xe đời mới sang trọng kia thì thật là một trời một vực.

Có cả triệu chiếc xe ô tô sang trọng được đỗ trong nhà xe.

Còn chiếc xe van kia chỉ đáng giá vài chục nghìn đô la, thực sự bắt mắt.

Cửa xe được mở ra.

Hai người đàn ông mặc áo bảo hộ lao động màu xanh bước xuống, gương mặt đầy tự tin và luôn hướng về tương lai phía trước.

Chu Hổ!

Vương Nhị Đản!

Họ đã rửa tay qua chậu vàng rồi nên từ đây về sau họ sẽ bước đi trên con đường đúng đắn mà không ai có thể ngăn cản quyết tâm làm việc chăm chỉ để trở nên giàu có của họ được.

“Các cậu thực sự là thợ chuyên nghiệp đúng chứ?”

Một người đàn ông trung niên bụng phệ, lưng rộng, giữ khoảng cách nhất định với họ và nhìn cả hai với ánh mắt đầy nghi hoặc.

Ông ta là chủ nhân của căn biệt thự này.

Chu Hổ nhìn đối phương bằng cái nhìn kỳ quái trong mắt anh ta, trong lòng anh ta luôn có suy nghĩ muốn bắt cóc đối phương nhưng bây giờ anh ta đã đi theo con đường đúng đắn rồi, làm sao còn có những ý nghĩ đó được.

Anh ta liền gạt bỏ ý nghĩ phạm tội ra khỏi đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận