Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 585: Lâm Phàm bị doạ một cái, ông làm gì vậy

Ba mươi năm sau.

Lâm Phàm đứng ở trong sân, nhìn lên bầu trời và cảm thấy có gì đó không đúng.

Có một sức mạnh kỳ quái thức tỉnh.

"Muốn đi không?"

Đúng lý ra, đây là thời khác ý chí thiên địa thức tỉnh, và thời điểm ý chí thiên địa thức tỉnh, quỷ dị sẽ hoàn toàn biến mất trong trời đất. Mãi mãi không thể làm bất kỳ tổn hại gì cho con người.

Nhưng ý chí thiên địa thức tỉnh quá chậm. Hơn nữa còn không nằm trong dòng thời gian.

Ngay cả khi có thức tỉnh cũng vô dụng.

Dù sao, cũng đâu ai ngờ Lâm Phàm của chúng ta chiến đấu quá giỏi, đám quỷ dị cũng không là gì đối với anh.

Nhưng vào lúc này.

Trong đầu truyền đến một giọng nói.

[Nhiệm vụ: Hoàn thành.]

[Nhận xét: Biểu hiện của ý chí thiên địa đối với ngươi... À, thực sự rất xuất sắc, không liên quan gì đến ta cả, ngươi rất tuyệt!]

[Phần thưởng: Trái tim của tủ hộ.]

[Lần sau đến: Ngày 1 tháng 7.]

[Trở về!]

Lập tức.

Ý thức của Lâm Phàm dần mất đi, Lâm Phàm, người đã bị chiếm giữ ba mươi mấy năm, trong mắt hiện lên một tia mê mang, anh nghi hoặc nhìn mọi thứ xung quanh.

Tôi là ai?

Tôi đang ở đâu?

Đây là đâu? Tại sao lại xa lạ đến vậy?

Lâm Phàm giơ tay lên, phát hiện làn da có hơi thô ráp, sờ lên mặt cũng thấy quen, nhưng có vẻ không đủ bóng loáng.

Anh luôn cảm thấy có nơi này có gì đó không đúng. Nhưng rốt cuộc là không đúng ở đâu, anh cũng không biết.

Đợi đến lúc anh phát hiện cuộc sống của anh đã trôi qua ba mươi mốt năm vô nghĩa, chắc anh sẽ cất lên giọng nói bi ai.

Ký túc xá.

Lâm Phàm mở mắt ra, chiếc đồng hồ treo tường, chỉ mới trôi qua một phút, nhưng lại là một giấc mộng dài buồn chán. Tuy nhiên, dù thế nào, nó cũng không tệ.

Khóe miệng của anh nở ra một nụ cười.

Hai tay cầm lấy chăn bông, đắp chỉn chu lên người, quê nhà.

Tà Vật Gà Mái nhìn Lâm Phàm.

Ngay vào khoảnh khắc vừa rồi, nó cảm thấy hơi thở của Lâm Phàm có chút thay đổi, và nó đã nắm bắt được khoảnh khắc thay đổi ngắn ngủi đó.

Ngày một tháng sáu!

Sáng sớm!

Chúc một ngày tốt đẹp, bắt đầu từ bây giờ.

“Lâu rồi không gặp.”

Lúc ông Trương tỉnh lại, Lâm Phàm ôm ông ta một cái.

“Rất lâu sao?”

Ông Trương dụi mắt, mơ mơ màng màng, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng ông ta vẫn vỗ lưng Lâm Phàm: “Ừm, mấy tiếng không gặp, có hơi lâu.”

Sau đó.

Tà Vật Gà Mái liếc một cái.

Thần kinh!

Có bệnh mà!

Đúng là trong não có một cái hố to mà.

Chỉ mẹ nó một đêm thôi mà, hơn nữa vẫn ở cùng nhau, có gì mà lâu rồi không gặp chứ.

Nhưng vì nó là một nội ứng đạt tiêu chuẩn.

Nên dù cho đối phương nói gì, nó cũng phải đưa ra phản ứng, hơn nữa còn không thể để đối phương nhận ra có gì không đúng.

“Cục tác!”

Tà Vật Gà Mái ngẩng đầu kêu.

Sau đó nó cố gắng giãy giụa trước mặt Lâm Phàm, mông nâng lên một cái, từng quả trứng gà rơi ra, tỏ vẻ đau khổ. Ý của nó rất rõ ràng, đó là có nhìn thấy không, mỗi ngày tao đẻ trứng cho mày là việc đau khổ biết bao.

Loài người ngu ngốc.

Hãy ghi nhớ cảnh tượng bây giờ cho tao.

Mày nợ tao rất nhiều đấy.

“Uống coca.”

Sau khi ông Trương tỉnh lại, đầu tiên là lấy đậu nành trong ngăn tủ ra, đưa cho Lâm Phàm, sau đó tự mình mở một túi ra.

“Sprite!”

“Coca!”

“Cạn ly!”

“Hi hi!”

Hai người nhìn nhau mỉm cười.

Giống như lúc trước vậy.

Bộ dạng ngốc nghếch.

Lâm Phàm cảm thấy thời gian ở trong mơ rất dài, khi nhìn thấy ông Trương và gà mái, anh thấy rất nhớ.

Lâm Phàm lấy điện thoại ra, ấn số của Tiểu Bảo.

Tiếng tít tít vang lên.

“Woa! Có phải anh biết hôm nay là ngày quốc tế thiếu nhi nên muốn đưa tôi ra ngoài chơi không?”

Trong điện thoại truyền đến giọng nói phấn khích của Tiểu Bảo.

“Ngày quốc tế thiếu nhi?”

Lâm Phàm nghi ngờ, đây là ngày gì vậy? Sao Tiểu Bảo lại coi hôm nay là ngày quốc tế thiếu nhi? Nhưng anh đã rất lâu không ra ngoài chơi với Tiểu Bảo rồi.

“Đúng vậy, ra ngoài chơi.”

Mặc dù không biết đây là ngày lễ gì.

Nhưng những việc này đều không quan trọng.

Tiểu Bảo nói đúng.

Mục đích gọi điện thoại cho Tiểu Bảo chính là muốn gọi cậu ta ra ngoài chơi.

Hai người nói chuyện đơn giản vài câu, rồi hẹn thời gian. Tiểu Bảo chủ động muốn qua đây đón bọn họ.

Trong biệt thự.

Tiểu Bảo đứng trước gương, khoa tay múa chân mặc đồ. Cậu ta đã tìm mấy bộ rồi mà vẫn cảm thấy không hợp, đổi đi đổi lại, cuối cùng không còn cách nào khác, chỉ đành chọn bộ đầu tiên mà cậu ta lấy ra.

Đối với Tiểu Bảo mà nói.

Ngày cậu ta mong chờ nhất chính là ngày quốc tế thiếu nhi.

Đây là ngày lễ của trẻ em bọn họ. Trước kia cậu ta vẫn luôn ngưỡng mộ người khác vì có bố bên cạnh, nhưng bây giờ Tiểu Bảo không ngưỡng mộ chút nào, bởi vì cậu ta đã có những người bạn tốt của mình.

Trong xe.

“Chúng ta còn phải đi đón người khác sao?”

Tiểu Bảo kéo tay Lâm Phàm, nhỏ giọng nói: “Có thể chỉ có chúng ta, đừng gọi người khác không?”

Lâm Phàm sờ đầu Tiểu Bảo, nói: “Bạn tốt thì phải chơi với nhau, ở một mình rất cô đơn đấy. Tiểu Bảo nghe lời, ngoan nhé.”

“Vâng.”

“Tiểu Bảo thật ngoan.”

Lúc Mộ Thanh nhận được điện thoại của Lâm Phàm, nghe thấy anh rủ ra ngoài chơi, cô muốn từ chối. Nhưng lúc cô chuẩn bị từ chối thì lại hơi do dự, cuối cùng lại đồng ý.

Em gái ma thần thì dễ xử lý hơn.

Cô cố tình khoe khoang với chị gái ma thần rằng Lâm Phàm rủ cô ra ngoài chơi, có thể lấy máu về không thì phải xem lần này.

Em gái ma thần rất tự tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận