Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 627: Kích hoạt cổ trận, bắt đầu đến rồi (2)

Kích hoạt cổ trận, bắt đầu đến rồi (2)

Lâm Phàm nói: “Cô là em họ của Mộ Thanh, tôi đã từng đề nghị kết bạn với cô. Nhưng là do cô đã từ chối, nên bây giờ tạm thời cô vẫn chưa phải là bạn của chúng tôi.”

Trong đầu Dao Cơ đầy dấu chấm hỏi.

Why?

Tại sao tôi đều không hiểu anh đang nói gì hết vậy? Tôi từ chối lúc nào? Anh không nhìn thấy tình trạng bây giờ của tôi sao, suýt nữa nữa đánh anh trên đường rồi.

Có thể nói mấy lời mà con người nói không.

Đối với Dao Cơ, tình trạng trước mắt là việc mà cả đời này cô ta cũng không dám tưởng tượng đến. Trước giờ cô ta chưa từng nghĩ đến sẽ gặp phải loại người thế này. Nếu như có thể, cô ta hy vọng có thể đối phó với những người có bộ não bình thường một chút, đừng có gặp phải loại người thế này.

Thật sự rất khó.

“Chúng ta đi thôi, chắc là Tiểu Bảo đã đợi đến sốt ruột rồi.” Lâm Phàm nói.

Ông Trương gật gật đầu, sau đó lập tức rời đi, ném Dao Cơ lại đó, không hề quan tâm đến.

Tà Vật Công Kê bị dẫn đi, quay đầu nhìn Dao Cơ bằng ánh mắt sâu xa.

Phụ nữ… đúng là có bệnh mà.

Tà Vật Công Kê thuần khiết đã nhìn ra cô nàng này có vấn đề từ lâu rồi.

Ở nơi xa!

Mộ Thanh đang quan sát tình hình nơi này. Khi nhìn thấy tình hình thế này, không biết tại sao cô lại thở phào một hơi.

“Như vậy mới hợp lý chứ!”

Lúc nói ra lời này.

Rõ ràng cô hơi ngây ra, giống như không dám tin, dường như đang nghĩ tại sao mình lại nói ra những lời này.

Mộ Thanh im lặng.

Sau đó lắc đầu.

Cô ném những suy nghĩ đó ra sau đầu. Rõ ràng là chuyện không thể nào, là do mình nghĩ quá nhiều rồi.

Ngày hai mươi hai tháng sáu!

Phía sâu bên trong một khu rừng.

Mục Hạo dẫn theo một đoàn người đi tìm đồ vật.

“Tìm kỹ chút cho tôi, có chỗ nào kỳ lạ cũng phải lập tức báo ngay cho tôi.”

Bắc Đào nói: “Đại nhân, chúng ta đang tìm cái gì vậy?”

Ông ta rất tò mò. Càng đi theo bên cạnh Mục Hạo thì ông ta càng cảm thấy anh ta rất bí ẩn, Những gì họ biết đều là thứ bọn họ không thể chạm vào, thậm chí ông ta thật sự hoài nghi lai lịch của đối phương thật sự là sự tồn tại mà bọn họ không thể nào bám vào.

Lúc khoảng cách ở xa, bất kỳ âm mưu gì cũng đều chôn chặt trong lòng, không dám bộc lộ ra.

Phục tùng cường giả.

Thiên tính.

“Cổ trận.” Mục Hạo nói.

“Cổ trận?”

Bắc Đào ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên ông ta nghe thấy ở đây có cổ trận. Chẳng lẽ mấy thứ đó giống như những gì trong truyền thuyết sao?

Ông ta không biết rốt cuộc cổ trận là thế nào.

Nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Mục Hạo, có lẽ chuyện này là thật.

Lúc này.

Mục Hạo lấy ra một cái Bát Quái Bàn, ở giữa có cây kim nhỏ đang xoay tròn, chỉ là phương hướng xoay tròn hơi có vấn đề.

“Từ trường xung quanh thật mạnh.”

Thời gian pháp trận tồn tại rất dài, hơn nữa pháp trận này là do tổ tiên để lại, mặc dù đã từ rất lâu rồi, không biết có bị hư hại gì không, nhưng chắc chắn là có tồn tại, huống chi cho dù bị hư hại thì cũng có phản ứng năng lượng.

“Tôi phát hiện ra thứ này.”

Có người kêu lên.

Mục Hạo cất Bát Quái Bàn, nhảy một cái lập tức xuất hiện bên cạnh người đó.

“Lúc nãy tôi đi ngang qua đây, suýt nữa đã bị vấp ngã, nhìn kỹ thì thấy miếng đá lộ ra bên ngoài đã hơi lâu năm, và còn có ký hiệu nữa.”

Người phát hiện ra vấn đề kích động nói.

Không ngờ nhiều người tìm như vậy, cuối cùng anh ta lại là người phát hiện vấn đề, nghĩ thôi cũng rất vô cùng kích động rồi.

Bởi vì đã lâu đời nên đều bị chôn vùi dưới đất.

Có lẽ là do gần đây ở đây liên tục mưa như trút nước, bùn đất bị rửa sạch, nên mới lộ ra một góc và bị phát hiện. Nếu không nhờ mấy trận mưa lớn này, muốn tìm thấy thì cũng hơi khó đấy.

Mục Hạo vung tay, lớp bùn đất bao phủ trên lập tức biến mất. Bản lĩnh này khiến đám người Bắc Đào nhìn thấy, vô cùng kinh ngạc với trình độ khống chế sức mạnh đến mức này của anh ta.

Theo lớp bùn đất trôi đi.

Trước mắt Mục Hạo tỏa ra ánh sáng.

Tìm thấy rồi.

“Đại nhân, đây là cổ trận sao?” Bắc Đào hỏi.

Mục Hạo không kiên nhẫn nói: “Sao ông lắm vấn đề thế, trông cho kỹ là được rồi.”

“Đại nhân dạy rất đúng.”

Bắc Đào cười, liên tục gật đầu. Không còn cách nào khác, đừng thấy ông ta là cấp cao của hội Ám Ảnh, nhưng ở trước mặt Mục Hạo, ông ta vẫn rất thấp kém, thậm chí không hề có chút dũng khí để phản kháng.

Chính là vì nguồn gốc của Mục Hạo.

Tầm nhìn của ông ta đã được mở rộng.

Trước kia, ông ta mưu đồ với thế giới này, nhưng bây giờ… ông ta lại muốn nhìn xem vũ trụ này bao la thế nào. Mà điều khiến Bắc Đào để ý hơn chính là một câu nói mà Mục Hạo từng nói qua, đó là có người có thể sống mười ngàn năm.

Ông trời ơi…

Rốt cuộc làm thế nào để có thể sống được mười ngàn năm, đó không phải là sống mãi không chết sao.

Với sức mạnh và khoa học công nghệ ở đây, đừng nói là mười ngàn năm, đến một trăm năm cũng khó.

Cổ trận trước mặt như một sân bóng rổ, ngay ngắn chỉnh tề, các hoa văn khác nhau được chạm khắc trên bề mặt, tràn đầy cảm giác cổ xưa, dường như đã tồn tại ngàn năm, mười ngàn năm vậy…

Cùng với việc chưa có ai dùng qua.

Các phương diện trên cổ trận đều đã ngừng di chuyển.

Nhưng trên bề mặt vẫn khiến người khác có cảm giác chấn động như cũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận