Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 493: Tôi có mạnh không? Rất săn chắc

Ông Trương như có điều nghĩ ngợi, nói: "Tôi đã tận mắt nhìn thấy cơ bắp của cậu ấy đó."

Lâm Phàm không hề mập chút nào, mặc áo vào còn thấy người hơi gầy. Sau khi cởi áo ra, cơ bắp trên người lại khiến cho người khác nhìn vào có một loại cảm giác cực kỳ rung động.

Lâm Phàm xếp áo gọn lại đi tới trước mặt ông Trương, tự tay đưa cho ông ta nói: "Cất kỹ giúp tôi, đợi chút nữa còn phải mặc."

Nói xong lại đi về phía Tà Vật Si.

"Bắt đầu tiếp tục trận đấu."

"Một trận đấu công bằng của chúng ta."

"Mời!"

Lâm Phàm giơ hai tay lên bày ra chiêu thức mở đầu, trong lòng lại khó hiểu vì sao mình lại làm như thế, giống như cứ theo thói quen mà giơ tay lên vậy. Suy nghĩ kĩ lại, hóa ra là chiêu thức của Quyền Kinh mà mình đã nhận được ở trong mơ.

Đạo lí được thấu hiểu sẽ trở thành một phần cơ thể, động tác làm theo thói quen rất khó mà sửa đổi.

"Đại sư Vĩnh Tín, có phải chúng ta sẽ chết ở đây không?" Một nhân viên kỹ thuật đau khổ gặng hỏi.

"A di đà Phật, lão nạp không biết."

Với đại sư Vĩnh Tín mà nói thì cậu hỏi tôi, tôi biết hỏi ai? Chuyện này có hơi phức tạp, ông ta rất tin tưởng Lâm Phàm có thể chiến thắng Tà Vật trước mắt. Nhưng Tà Vật trước mắt khiến người khác thật rất có cảm giác dường như nó chính là mạnh nhất thế gian, không giống kiểu mà loài người có thể hạ gục được.

Nhân viên kỹ thuật nói: "An ủi tụi này một chút cũng được mà."

Đại sư Vĩnh Tín liếc mắt một cái, trong lòng đang nghĩ lão nạp an ủi cậu vậy ai sẽ tới an ủi lão nạp? Công bằng mà nhìn, cùng nhau chịu đựng nỗi lo lắng sợ hãi chính là kết cục tốt nhất.

Cường giả của mấy bộ ngành còn lại kia cũng cảm nhận được rõ ràng sự chênh lệch với Tà Vật.

Bọn họ luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ.

Cứ như là bị Tà Vật hiểu lầm vậy. Bọn họ tới nơi này chính là hỗ trợ nhân viên kỹ thuật kiểm tra tình hình hố sâu ở núi Thái Sơn, thế nhưng lại bị Tà Vật hiểu lầm thành có một vị anh hùng được loài người đề cử tới đây để đấu trận sống còn với tụi nó.

Không hiểu sao lại được đề cử là Đấng cứu thế của loài người.

Lâm Phàm từ đầu tới cuối đều không phát hiện ra vấn đề trong đó.

Nhưng bọn họ lại phát hiện, tình huống này không chỉ đáng sợ mà còn gay go.

...

Lâm Phàm huơ nắm đấm, sức mạnh cao vút. Quyền Kinh hoàn hảo kích thích anh phát huy ra nguồn sức mạnh mà trước đây không dám tưởng tượng nổi. Lúc tung ra một quyền đó, không gian dần bắt đầu vặn vẹo tạo thành chấn động.

Trong chớp mắt.

Tà Vật Si và Lâm Phàm lại cuộn vào nhau mà chiến đấu, tốc độ cực nhanh, hóa thành tàn ảnh, chỉ nhìn thấy bốn phía vốn dĩ yên lặng lại không ngừng phát ra tiếng nổ.

"Không ngờ lại có người kế truyền Quyền Kinh cổ xưa, hơn nữa còn tu luyện tới hoàn hảo như này. Không hổ là anh hùng được lựa chọn của loài người, mày có tư cách đấu một trận cùng với tao." Si rống to, không hề né tránh từng cú đấm thấu da thịt. Nhân lúc Lâm Phàm không có né tránh cũng tung một cú đánh về phía đối phương.

Lâm Phàm thoáng ngừng lại, sau đó giáng một đòn nặng nề vào trên mặt của Si.

Uỳnh!

Hai bên vẫn duy trì tư thế vừa rồi.

Vẻ hung ác bên trong đôi mắt của Si càng dữ dội, khóe miệng hé ra để lộ hàm răng sắc bén, hàn quang lóe lên. Nó xoay tròn cơ thể, tung đòn chân đá mạnh vào cổ họng của Lâm Phàm.

Cho dù có là cường giả cấp Thiên Vương, trúng phải đòn đánh nặng như vậy đều chỉ có thể bị hạ gục trong chớp nhoáng.

Nhưng, điều làm cho Si khiếp sợ chính là tốc độ phản ứng của đối phương lại rất nhanh. Vốn dĩ cho rằng người kia sẽ tránh né hoặc cản lại, nhưng không ngờ Lâm Phàm không hề sợ hãi lại còn hành động tương tự, tung một đòn chân mà đá mạnh vào cổ họng của nó.

Cường độ rất nặng nề, một chân của nó chạm xuống đất khiến mặt đất nứt ra, cơ thể hơi lệch.

"Mày học theo tao làm gì?" Si hỏi.

Lâm Phàm nói: "Công bằng."

Si có chút kinh ngạc, sau đó cười lớn, biểu cảm rất mực điên cuồng: "Tốt, thật sự là loại người kì lạ. Nếu muốn công bằng vậy thì tiếp tục."

Ngay sau đó.

Bọn họ còn chưa bày ra hết kỹ thuật chiến đấu, những người chứng kiến nguồn sức mạnh đó đã cảm thấy tuyệt vọng ở trong lòng rồi.

Đại sư Vĩnh Tín sợ đến mất mật, ông ta quan sát trận chiến của Lâm Phàm và Tà Vật Si rất kỹ. Đã bỏ qua hết những kỹ thuật chiến đấu này nọ, thay vào đó thì đây chính là kiểu lấy cương đối cương, ai có thể kiên trì tới cuối cùng thì người đó là kẻ thắng cuộc.

"Anh nói thử xem trận chiến như này của bọn họ, cơ thể của loài người chúng ta có thể chống đỡ được không?"

"Chúng ta thì khẳng định là không đỡ nổi rồi, nhưng là cậu ấy thì rất khó nói."

Ngay lúc bọn họ đang bàn luận những lời này.

Hiện trường xảy ra biến hóa.

Dường như Si đã triển khai một chiêu thức lớn mang tính khủng bố nào đó, trực tiếp đánh bay Lâm Phàm. Trong quá trình bị đánh bay, người kia còn phun ra máu tươi khiến đại sư Vĩnh Tín hoảng sợ tới cõi lòng lạnh run.

"Lâm Phàm!" Ông Trương nhìn thấy Lâm Phàm bị thương, giận tới mức muốn xông lên liều mạng với đối phương.

Đại sư Vĩnh Tín lập tức cản lại: "Đừng lộn xộn, ông đi thì nhất định sẽ chết."

Ông ta cũng không biết ông Trương suy nghĩ như nào nữa. Rốt cuộc là ai cho ông cái dũng khí đó vậy, trận chiến kiểu như này mà ông cũng dám xông lên, lại không sợ bị đánh một cú đến cả chút mảnh vụn cũng không còn à?

Tiểu Bảo mặt đỏ tía tai gào lên: "Lâm Phàm, cố lên."
Bạn cần đăng nhập để bình luận