Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 238: Lại trở về

“Cậu là một gián điệp có kinh nghiệm phong phú, tôi tin tưởng là cậu nhất định có thể làm được.”

Từ Kiến lắc đầu nói: “Tôi không được.”

Sếp chậm rãi nói: “Tôi đã nói qua với cấp trên rồi, nếu như lần này thành công thì cậu đã lập công lớn rồi đó. Tuy là không thể đảm bảo thăng được lên chức vị quá cao, nhưng mà chắc chắn là phó cục, còn sẽ cho cậu một khoảng tiền thưởng, đủ để cậu đi du lịch thế giới thả lỏng tâm trạng.”

“Đồng thời còn sẽ đưa tặng cho cậu một ngôi nhà ở khu học tập, con cái cậu sẽ có thể đi học ở gần hơn, cậu hãy suy nghĩ một chút đi.”

Nghe được những phúc lợi này.

Anh ta vốn là muốn từ chối một trăm phần trăm nhưng bây giờ đã có hơi lung lay.

“Sếp, ông, điều này...”

Trên mặt Từ Kiến lộ ra vẻ khó xử, điều này khiến cho anh ta cũng không biết phải làm gì cho đúng.

Có thể đừng dụ dỗ tôi nữa hay không.

Cuối cùng Từ Kiến cũng đồng ý tiếp tục nằm vùng.

Không phải là cam kết của sếp khiến cho anh ta động lòng, mà thân là một nhân viên chính phủ có tư tưởng giác ngộ cực cao, cái gì phúc lợi hay không phúc lợi quả thật là quá thấp kém, là một loại sỉ nhục đối với anh ta.

Lúc thành viên của tập đoàn Phi Long tỉnh lại đều cảm thấy đầu rất khó chịu, mơ hồ, sau đó nhìn cảnh vật xung quanh, nhất thời rơi vào trạng thái chết lặng.

Đây là chỗ nào?

Rõ ràng là chúng ta đang ở trong tiệm cơm, cơ thể để trần, nâng ly nói chuyện sôi nổi, tùy tiện khoe khoang uy hiếp, sao vừa tỉnh lại thì đã xuất hiện ở chỗ này.

Mấy người mặc đồng phục nhân viên chính phủ quen thuộc đi ngang qua lan can sắt, dùng ánh mắt quái lạ nhìn bọn họ.

Bọn họ trợn tròn mắt nhìn, dần dần trở nên ngây ngốc.

Sau đó chính là tiếng gào thét.

“Thả chúng tôi ra.”

Trong phòng cai ngục.

Từ Kiến và Lâm Phàm bị giam chung một chỗ, đây là đặc biệt sắp xếp, chính là hy vọng Từ Kiến có thể tiếp xúc nhiều với Lâm Phàm, từ đó khai thác nhiều tin tức có ích hơn.

Anh ta nhìn Lâm Phàm không nhúc nhích ngồi ở chỗ kia, nghĩ rằng đối phương nhất định là cố ý vào, bình tĩnh đến nỗi ngay cả gương mặt cũng không có bất kỳ thay đổi nào, đủ để nói rõ anh ta đã chuẩn bị tốt mọi thứ.

Từ Kiến vẫn luôn nghi ngờ một chuyện.

Sếp nói đối phương phải gánh tội thay người nào đó, nhưng ý kiến này hoàn toàn ko thể chấp nhận được, gánh tội thay cho ai, có cần phải làm liên lụy đến toàn bộ tổ chức không?

Hơn nữa còn lấy ra nhiều bằng chứng như vậy nữa.

Không chỉ tiêu diệt cả tập đoàn Phi Long , ngay cả tổ chức của Đoạn Sơn Hổ cũng bị nhổ tận gốc.

Hoàn toàn không có khả năng.

“Anh Phi, tại sao chúng ta lại ở chỗ này?”

Từ Kiến cung kính hỏi, dù cho tới chỗ này, anh ta cũng không thể cư xử quá tùy ý, nhất định phải khiến cho anh Phi cảm thấy mình luôn là đàn em của anh ta, cũng đã tới mức này, anh chỉ có thể tin tưởng tôi thôi.

Lâm Phàm chậm rãi ngẩng đầu, vẻ mặt tươi cười nói:

“Bởi vì tôi muốn dẫn các cậu làm người tốt.”

Hả?

Từ Kiến kinh ngạc sững sờ nhìn Lâm Phàm.

Trong lúc nhất thời anh ta cũng không biết nên tiếp lời như thế nào, dù sao vẫn cảm thấy đầu óc của Chúc Phi trước mặt này hình như có vấn đề, không giống như lời người cầm đầu nói là hắn gánh tội thay cho một người lão đại.

Không phải là áp lực quá lớn dẫn đến bệnh tâm thần đấy chứ.

Anh ta đứng trong góc không nói gì thêm, bây giờ vào thời điểm này, mỗi một câu nói đều phải suy nghĩ rõ ràng, để phòng ngừa bị phát hiện vấn đề.

Nhưng vẫn là câu nói kia, hành động lần này của đối phương thật sự rất khó hiểu, hoàn toàn nhìn không hiểu.

Bên ngoài tin tức sôi nổi ngất trời.

Truyền thông tranh nhau đưa tin.

Hai tổ chức lớn ở thành phố H bị nhổ tận gốc, điều này làm cho rất nhiều người vô cùng kinh ngạc, đồng thời cũng có không ít thương nhân đang run như cầy sấy, bọn họ và tổ chức này đều cùng nhau có lợi.

Chỉ sợ sẽ bị liên lụy.

Mấy ngày sau.

Bằng chứng vô cùng chính xác nên trực tiếp bắt đầu xét xử, bởi vì sự việc liên quan quá lớn, tòa án vốn thẩm vấn kín lại phải phát sóng trực tiếp xét xử công khai, dẫn đến vô số người xem.

Bởi vì số người quá nhiều.

Toàn bộ phòng xét xử của tòa án hôm đó đều mở phiên tòa, quả là một dịp đặc biệt chưa từng có.

Lúc áp giải đi tòa án lần nữa, Lâm Phàm và Đoạn Sơn Hổ chạm mặt nhau.

Lâm Phàm vẫn rất hờ hững, trên mặt từ đầu đến cuối vẫn luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Đoạn Sơn Hổ thì không bình tĩnh như vậy, nhất là lúc thấy Lâm Phàm thì hét lên giống như người điên:

“Chúc Phi, tôi khinh, ông đúng là chó Nhật, đầu óc ông có bệnh thì đừng hãm hại người khác, cho dù tôi có đắc tội với ông thì ông cũng đâu cần phải đồng quy vu tận cùng tôi chứ, nếu sớm biết ông sẽ như vậy, thì lúc đầu tôi đã quỳ xuống gọi ông một tiếng tổ tông rồi.”

“Tôi khinh…”

Không ai biết tâm lý của Đoạn Sơn Hổ bùng nổ đến mức nào.

Liều mạng đánh nhau nhiều năm, mũi đao nhuốm máu, đã bị đối phương thao túng làm cho mất hết tất cả, hơn nữa ngay cả mạng nhỏ cũng có thể không giữ được.

Lâm Phàm mỉm cười nhìn Đoạn Sơn Hổ, vẫy tay với ông ta một cái.

“Chúng ta cùng nhau làm người tốt đi, cần vỗ tay cùng nhau cố gắng không?”

Đoạn Sơn Hổ có rất nhiều lời muốn nói, chỉ là nghe Lâm Phàm nói những lời này, ông ta cảm thấy ngực rất khó chịu, trời đất quay cuồng, có thể ngất bất cứ lúc nào.

Hối hận lắm.

Trước kia ít đọc sách, ngay cả lời để mắng cũng không biết mấy câu.

Tòa án mở phiên tòa.

Số người xem phát sóng trực tiếp đạt đến con số chưa bao giờ có trong lịch sử.

Đoạn Hổ Sơn bị phán tử hình.

Lúc tuyên án nghe là như vậy, ông ta một đời dũng mãnh oai hùng của thành phố H đã té xỉu trên tòa án, ông ta không cách nào chấp nhận được phán quyết như vậy, tôi mới trung niên, tương lai rộng mở, các người lại chặt đứt con đường sống của tôi như vậy, tôi hận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận