Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 240: Lâm Phàm, sao cậu có thể lợi hại như vậy

“Có người nói đây là đại ca nghiệp chướng nặng nề biết đường quay lại, cũng có người nói đây là để hối lỗi về hành vi phạm tội của bản thân, còn về phần chúng tôi đánh giá như thế nào, bởi vì ông ta là phạm nhân đầu tiên gần chín mươi tuổi mới ra tù, cũng là trường hợp đầu tiên trên thế giới.”

Lúc này, có rất nhiều xe tư nhân đến đây.

Rất nhiều người trẻ tuổi đỡ từng cụ già xuống xe, có người đã sớm không thể đi lại được, chỉ có thể ngồi xe lăn.

Những thành viên này đều đã ngồi tù vài chục năm trước.

Ở trong tù chịu sự huấn luyện về khái niệm người tốt của Lâm Phàm, sau khi ra ngoài thì làm việc đúng đắn, coi như là đi lên đường ngay.

Cửa lớn nhà tù mở ra.

Tất cả mọi người nhìn về phía cửa chính mở ra, một cụ già gần đất xa trời xuất hiện trong tầm mắt.

Mặc dù đã già rồi, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười như trước.

“Anh Phi.”

Một đám cụ già sắp xuống lỗ hô lên, thấy anh Phi xuất hiện thì bọn họ cũng sắp khóc rồi, cho dù có ngồi tù thì anh Phi vẫn vĩ đại như trước vậy.

Thanh niên đứng bên cạnh cụ già nhìn ông cụ đang mỉm cười kia.

Ông ta chính là anh Phi oai phong lẫm liệt sáu mươi năm trước mà ông nội hay nhắc tới à?

Các phóng viên vây quanh Lâm Phàm.

“Xin hỏi cụ Chúc Phi, ngày hôm nay ra tù, câu mà ông muốn nói nhất là gì?” Các phóng viên mong đợi dò hỏi.

Lâm Phàm nhìn mọi người, mỉm cười nói: “Tôi là một người tốt.”

Một luồng năng lực huyền bí dẫn dắt linh hồn Lâm Phàm theo gió bay về phía bầu trời, lại cảm thấy quen thuộc, giống như về nhà vậy, cảm giác cơ thể rất thoải mái.

Dần dần.

Không có ý thức.

Lúc này.

Ý thức bản thể ngủ say của Chúc Phi quay về.

“Đây là đâu?”

“Vương Mãnh…”

Vẻ mặt tươi cười của ông ta biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh lùng, bá chủ Chúc Phi quay về lần nữa, thấy xung quanh tụ tập nhiều người như vậy, ông ta cau mày, ông ta là bá chủ thành phố H, không ai sợ ông ta à?

“Anh Phi, tôi ở đây.” Một lão già lấy mặt nạ oxy ra, mặt đầy nước mắt kêu lên.

Chúc Phi nhìn thoáng qua, lão già chết tiệt này ở đâu ra vậy.

Một bé gái cầm đóa hoa đi tới trước mặt ông ta.

“Ông Chúc, con đại diện cho viện phúc lợi trẻ em Hoa Hoa cảm ơn sự quan tâm của ông từ trước đến nay.”

“Mặc dù chúng con biết trước kia ông Chúc là người xấu, nhưng bây giờ trong lòng chúng con ông là người tốt.”

Chúc Phi cúi đầu nhìn cô bé, thấy tay của ông ta phủ đầy nếp nhăn, không dám tin vuốt mặt, tuổi trẻ đã mất đổi thành già nua, thậm chí cũng không có hơi sức gì, đứng lâu cũng có chút mệt.

“Bây giờ là năm bao nhiêu?”

Cô bé nói: “Ông Chúc, bây giờ là năm 2080.”

Chúc Phi trợn mắt, huyết áp tăng cao, trước mắt tối sầm rồi ngã xuống đất ngất đi, người ở xung quanh kinh ngạc hô lên.

Ông ta không thể tin được.

Rõ ràng đang làm chuyện vui sướng với hai người mẫu trẻ, sao mở mắt ra lại xuất hiện ở nơi này, hơn nữa còn sắp chín mươi tuổi.

Ông ta nỗ lực mở mắt, nhìn cô bé: “Cháu nói tôi là người như thế nào?”

Cô bé khó chịu nói: “Ông là người tốt.”

Chúc Phi không cách nào tiếp nhận được thẻ người tốt như thế, nghiêng đầu một cái, cứ thế chết đi…

Trong lòng ông ta gầm thét.

Sáu mươi năm này là ai trải qua cho tôi.

Khốn nạn...

Trong đầu truyền đến một âm thanh.

[Nhiệm vụ: Hoàn thành.]

[Ghi chú: Thần lửa Chúc Dung lộ ra nụ cười giễu cợt, coi như Chúc Phi, hậu duệ đời thứ N đã lãnh đạo đội của cậu ta trở thành người tốt.]

[Lời phàn nàn của Thần lửa Chúc Dung: Con mẹ nó, tuyệt hậu rồi.]

[Phần thưởng: Kiểm soát ngọn lửa.]

[Phần thưởng bổ sung: Lăn.]

[Lần hạ xuống tiếp theo: Ngày một tháng năm.]

[Trở về!]

Bệnh viện Hoa Điền, khoa nội trú.

Lâm Phàm tỉnh lại, vừa mới qua mười hai giờ.

00:01.

“Một giấc mơ thật thú vị, cảm giác như đã trải qua một khoảng thời gian rất dài.”

Lâm Phàm nằm xuống, đắp chăn lên, khoé miệng cong lên thành nụ cười và chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm!

“A!”

Một tiếng kêu thê lương vang lên ở khoa nội trú, giống như một bản giao hưởng, lúc trầm lúc bổng.

Lưu Ảnh đứng trước gương, sờ đầu, cái đầu nhẵn bóng không có một sợi tóc. Thành quả thắng lợi sau mấy ngày vất vả bị người ta cướp mất rồi.

“Mình, mẹ nó, tâm trạng sụp đổ rồi.”

Anh ta không thể chấp nhận sự thật như thế này.

Y tá đứng ở trong góc, sợ hãi nhìn người đàn ông trước mắt. Vừa tỉnh lại đã bắt đầu phát điên, gào khóc thảm thiết, doạ chết những y tá trong sáng này rồi.

Lưu Ảnh khóc không ra nước mắt, nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua.

Anh ta đồng ý để sư phụ điều trị, hiệu quả rất tốt.

Nhưng rất có thể sẽ hôn mê. Sau đó nghĩ đây là bệnh viện, bác sĩ và y tá chắc chắn sẽ nghĩ anh ta có vấn đề nên…

Nghĩ đến đây, anh ta muốn vả miệng chính mình.

Đáng chết!

Đúng là sơ ý rồi.

Trong phòng bệnh.

Yêu quái gà trống theo thói quen đẻ hai quả trứng. Nó đã quen với cuộc sống ở đây, hàng ngày không phải làm việc gì cả, chỉ cần được dắt đi dạo là được. Dĩ nhiên, trứng gà là không thể thiếu.

Nếu không, không thể báo cáo kết quả nhiệm vụ được.

“Trên mặt tôi có gì à?” Ông Trương hỏi.

Lâm Phàm tiến lên ôm lấy vai của ông Trương, nói: “Đêm qua tôi lại nằm mơ, nhưng mà giấc mơ lần này rất dài. Tôi có cảm giác đã rất lâu rồi không được gặp ông.”

“Vậy sao?” Ông Trương vỗ nhẹ vào lưng Lâm Phàm. “Tôi vừa mở mắt ra đã nhìn thấy cậu, hình như không lâu lắm mà.”

Lâm Phàm nói: “Tôi nói ông nghe, giấc mơ đó rất thú vị. Tôi quen biết rất nhiều người, họ đều gọi tôi là anh Phi. Tuy tôi không biết tại sao họ gọi tôi là anh Phi, nhưng họ rất tốt với tôi.”

Ông Trương nghe Lâm Phàm nói, cực kỳ có hứng thú, sự tò mò được khơi dậy.

“Tôi cũng muốn đi.”

Lâm Phàm hứa, đợi lần sau có cơ hội, tôi sẽ dẫn ông đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận