Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 779: Mây tím từ phía đông đến rồi... hấp thụ thôi (2)

Mây tím từ phía đông đến rồi... hấp thụ thôi (2)

Những người yêu thích xem qua truyền hình rất ghen tỵ, thèm muốn.

Có những người yêu thích đã không ngủ đêm qua để xem truyền hình trực tiếp, chỉ mong chờ có điều gì đó sẽ xảy ra, ví dụ như ban đêm gặp phải chuyện gì rất nguy hiểm và đáng sợ, như vậy thì thật là đã.

Đáng tiếc...

Nghĩ hơi nhiều rồi.

Độc Nhãn Nam hạ giọng hỏi: "Mây tím từ phía đông đến, theo như ý kiến thời cổ xưa thì nghe nói người tu luyện sẽ chọn một ngọn núi cao, sáng sớm đợi ở trên đỉnh núi rồi hấp thụ mây tím. Đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cảnh tượng này."

"Ông biết cách tu luyện không?" Tộc Lõa hỏi.

Độc Nhãn Nam nói: "Không biết."

Nếu như thế thì cũng vô ích thôi.

Đúng lúc đó, mây tím ở trên bầu trời phía xa như bị cái gì đó lôi đi, cuốn hết tất cả lên trên đỉnh núi, dường như người nào đó đang thu hút.

Hiện tượng kì lạ này đã làm cho đám người Độc Nhãn Nam hoảng hốt, ánh mắt sáng lóe lên.

"Theo tôi thì cứ đi lên trên xem tình hình thế nào, tôi nghĩ là chúng ta đã phát hiện ra bí mật lớn nhất ở đây rồi." Tộc Lão vội vàng nói.

Lúc này ông ta đang muốn đi lên trên.

Nhưng sau khi xem xét về tình huống này, ông ta đã do dự.

Dựa vào năng lực của ông ta có lẽ vẫn không thể làm được.

Độc Nhãn Nam im lặng suy nghĩ một lúc, sau đó đi tìm Lâm Phàm, nhìn thấy bọn họ đang thảnh thơi ăn sáng, ông ta không biết phải làm sao, trong lòng không khỏi bàng hoàng.

Xảy ra những chuyện như này thật sự chẳng vui vẻ tí nào.

Nghĩ đi nghĩ lại, ông ta thấy dù sao thì nói cho Lâm Phàm biết cũng tốt hơn.

"Lâm Phàm, chúng ta có thể xuất phát ngay bây giờ không?" Độc Nhãn Nam hỏi.

Lâm Phàm nói: "Đợi ăn xong bữa sáng đã."

Độc Nhãn Nam biết rằng anh ta sẽ nói như vậy nên nói nhỏ nhẹ, chậm rãi rằng: "Quan trọng là đã xảy ra một chút chuyện, anh xem mây tím ở đằng xa xa kia đi, dường như đã có ai đó hấp thụ rồi, chúng ta đến đây chính là vì mục đích tìm kiến núi Trường Bạch. Hiện tượng kì lại như này xuất hiện trước tiên phải chạy mau đến, chắc chắn sẽ phát hiện bí mật, nếu như chần trừ thì sẽ muộn mất."

"Vậy sao?" Lâm Phàm nhìn với vẻ tò mò, thích thú, anh nhìn theo hướng xa xa mà Độc Nhãn Nam chỉ. Trong lúc bất ngờ, anh ta đứng phắt dậy, dang rộng hai cánh tay để cảm nhận tự nhiên.

"Đây là?" Độc Nhãn Nam không hiểu Lâm Phàm đang làm gì.

Bảo anh ta nhìn mà anh ta lại dang rộng hai cánh tay, điều này khiến người khác hoài nghi.

Rồi đột nhiên, mây tím ở phía bầu trời xa xăm như bị một sức mạnh lớn hơn hút lại, bay đến chỗ của Lâm Phàm.

"Đây..."

Độc Nhãn Nam há hốc mồm, giương mắt lên nhìn, từ trước đến nay chưa bao giờ nghĩ chuyện như này sẽ xảy xa.

Mây tím ở đằng xa cách nơi này một khoảng rất ra. Hơn nữa rõ ràng là đã bị ai đó lôi đi.

Lâm Phàm dựa vào đâu mà có thể làm được chứ.

Tộc Lão và Ngô Thắng nhìn Lâm Phàm với ánh mắt hoảng sợ, đối với bọn họ, người thần kì nhất của ngôi sao này chính là người trước mặt bọn họ. Nói quá lên thì nếu như không có Lâm Phàm thì những người khác đều là đồ bỏ đi, căn bản là không đáng để nhắc tới.

Rất nhanh sau đó, mây tím đã bao trùm lên đầu Lâm Phàm, sau đó hóa thành hai dải màu tím luồn qua lỗ mũi đi vào trong cơ thể anh ta. Không ai biết chuyện gì đang xảy ra. Công phu diễn ra trong nháy mắt, mây tím hấp thụ vào trong cơ thể Lâm Phàm được Lâm Phàm phun ra ngoài.

Nhưng thứ mà anh ta phun ra không phải mây tím mà là chất khí màu xám.

Rất nhanh sau đó, tất cả mây tím bao phủ trên đỉnh đầu Lâm Phàm đều biến mất.

"Đây là hương vị của thiên nhiên." Lâm Phàm nói.

Tinh thần vô cùng khoan khoái.

Lúc nhìn thấy mây tím, anh ta đã có một cảm giác rất thân thuộc, gần gũi.

Anh ta luôn cảm thấy mây tím chắc chắn sẽ cũng với cơ thể anh ta hòa làm một.

Lâm Phàm nói với vẻ thích thú: "Mây tím đâu?"

Độc Nhãn Nam chớp mắt, cảm thấy khó xử như khóc không ra nước mắt. Lại còn hỏi tôi là mây tím đã đi rồi, chẳng phải chúng đều bị cậu hấp thụ hết rồi sao.

Ôi trời!

"Tiếp tục ăn sáng đi." Độc Nhãn Nam bất đắc dĩ nói.

Lâm Phàm mỉm cười và nói: "Ông có muốn ăn một ít không?"

"Được, cũng được." Độc Nhãn Nam suy nghĩ, mây tím đã không còn nữa, ăn sáng một chút chắc sẽ không làm sao.

Ngô Thắng nói nhỏ: "Tộc Lão, rút cuộc đây là quái vật gì vậy?"

"Cuối cùng thì cậu cũng đã thừa nhận cậu ta là quái vậy rồi à?" Tộc Lão nói.

Tộc Lão không nói gì nữa, ông ta nhìn thấy rất nhiều thứ kì lạ trên bầu trời sao. Độc Nhãn Nam chưa từng thấy thể loại giống Lâm Phàm, đem đến cho người ta cảm giác an toàn, nhưng thỉnh thoảng lại khiến người ta cảm thấy thực sự nguy hiểm.

Ngô Thắng nói: "Tôi chỉ nói thế thôi, sao có thể nói là quái vật được, sức mạnh của anh ta rất lợi hại, năng lực cũng rất xuất sắc, bây giờ chúng ta khó mà có thể dời khỏi nơi này nửa bước, nhưng đối với anh ta nơi đây chỉ như một vườn hoa nhỏ sau nhà."

Nói rất có lí, hoàn toàn không hề có một chút sai sót.

Bọn họ đã đi đến nước này, đã vượt lên rất nhiều dòng họ giàu có, tại sao những người khác không ngăn cản bọn họ, rõ ràng là vì biết rằng bên cạnh bọn họ có một người rất lợi hại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận