Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1050: Văn võ sắc tam toàn (3)

Văn võ sắc tam toàn (3)

“Anh Hổ, hiện tại chúng ta kiếm được rất nhiều tiền, đủ cho chúng ta dùng mà.”

“Không, Nhị Đản, cậu có đầu óc, Hổ Đản Vu có nhan sắc, Cách Cách Vu có… không tính nó, còn Chu Hổ tôi đây thì chỉ có sức mạnh. Cho nên tôi định tận dụng khả năng này, chờ tôi học xong thì chúng ta sẽ trở thành văn võ nhan tam toàn, trở thành người không đối thủ ở trên đời, đến lúc đó chúng ta sẽ sáng lập nên lãnh thổ thương nghiệp của riêng chúng ta, cậu thấy được không?”

Chu Hổ đã nghĩ kỹ con đường này, rất nhiệt tình, không có ý gì khác, chính là học tập.

Vương Nhị Đản nghĩ đến lời của anh Hổ, cảm xúc tận đáy lòng dâng trào mãnh liệt, có cảm giác giống như cuộc sống này có mục tiêu mới, nếu thật sự thành công thì thành tựu trong tương lai của bọn họ là không thể đoán được.

“Được, anh Hổ, tôi tin tưởng anh.”

Có được sự tín nhiệm của đồng bọn, Chu Hổ tràn đầy tinh thần hăng hai, tương lai anh ta chỉ cần đợi liên minh Cao Viện khai giảng.

Bộ phận đặc biệt.

Độc Nhãn Nam đang nhìn sách trong tay.

<

Người soạn: Hách Nhân.

Ở bệnh viên tâm thần Thanh Sơn nói chuyện với Hách Nhân.

Ông ta nhìn thấy một chút không đúng từ trong mắt của Hách Nhân, thật giống như là lại biết tầm quan trọng của Lâm Phàm nên muốn thêm tiền vậy.

Sao Độc Nhãn Nam có thể trao cơ hội cho Hách Nhân?

Nên ông ta đi thẳng vào vấn đề.

Ông ta muốn biết làm thế nào để giao tiếp với Lâm Phàm, tốt nhất là vừa đơn giản mà vừa có hiệu quả.

Cuối cùng.

Viện trưởng Hách cẩn thận từng li từng tí lấy quyển sách này ra.

Độc Nhãn Nam thấy bộ dáng như vậy của Viện trưởng Hách thì nghĩ đây là sách rất quan trong, ví dụ như là thuộc về sách chỉ còn một bản vì bị thất lạc.

Nhưng đến khi nhìn đến hai chữ “Hách Nhân”.

Độc Nhãn Nam cạn lời, ‘thật không biết xấu hổ, sách của mình viết mà cũng trở thành của quý.’

Mà lúc này.

Ông ta lại xem rất nghiêm túc.

“Ừm, có lý, không nghĩ tới Hách Nhân cũng có chút tài năng.”

Câu này hơi thừa, nếu Hách Nhân không có năng lực thì sao có thể trở thành Viện trưởng của Thanh Sơn. Tuy Viện trưởng Hách của chúng ta thích trấn lột của người giàu, nhưng ông ta vẫn giữ nguyên tắc ở một số chuyện quan trọng.

Cốc cốc.

“Vào đi.”

Kim Hòa Lị vẫn rất trẻ trung xinh đẹp, một người con gái đẹp đẽ vậy mà lại làm việc ở bộ phận đặc biệt, thật là quá đáng tiếc! Khi mà ngồi ở một chỗ trong thời gian dài thì dễ làm vùng mông trở nên bằng phẳng, nhưng cũng may Kim Hòa Lị là người biết quản lý bản thân, sau khi tan làm sẽ rèn luyện thân thể, vẫn luôn duy trì không cho dáng người biến dạng.

“Nội thành có một nhóm người đang biểu tình chống lại việc thành lập liên minh Cao Viện.”

Lượng công việc gần đây của cô ta vô cùng lớn, một chồng kinh Phật được dịch đều cần cô ta phụ trách sắp xếp người phân loại nội dung.

Bộ phận nghiên cứu vẫn luôn nghiên cứu đồ vật lúc trước lấy được, có chút tiến triển nhưng muốn hoàn toàn tìm ra lời giải thì cũng cần có thời gian.

Độc Nhãn Nam nói: “Ồ, tốt lắm, còn có chuyện gì không?”

Kim Hòa Lị báo lại: “Kinh Phật được mang từ núi Phổ Đà, sau khi được chuyên gia kinh Phật dịch suốt đêm thì cũng đã phiên dịch được một phần mười.”

“Tập đoàn nhà họ Lý đã phái đội xây dựng tiến vào chiếm lấy Cao Viện, bắt đầu sửa sang lại.”

“Còn những chuyện khác thì đều đã ở trong tài liệu.”

Độc Nhãn Nam vô cùng hài lòng với năng lực làm việc của Kim Hòa Lị, cho dù có chuyện gì cũng đều có thể báo cáo một cách hoàn hảo. Để một lãnh đạo như ông ta có thời gian để nghỉ ngơi thì cũng nhờ có sự cần cù của đối phương.

“Ừ, tốt, thông báo cho phía dưới biết, truyền kinh Phật được phiên dịch ra cho Phật gia Cao Viện!”

“Vâng.” Kim Hòa Lị gật đầu, sau đó nói: “Lãnh đạo, có một việc có thể hơi phiền phức, dựa trên những tin tức mà những Cao Viện đó báo lại thì ngoại trừ bốn Cao Viện lớn, những Cao Viện nhỏ đều có không ít học sinh muốn nghỉ học để gia nhập liên minh Cao Viện.”

Độc Nhãn Nam nhíu mày, ông không nghĩ tới vấn đề này.

“Bốn Cao Viện lớn có bao nhiêu?”

Kim Hòa Lị nói: “Có một ít, căn cứ theo điều tra thì đa số những học sinh có ý đồ này đều thuộc con nhà có quyền thế.”

Độc Nhãn Nam “ừ” một tiếng, vẫy vẫy tay để Kim Hòa Lị tiếp tục đi làm việc khác.

Mẹ nó.

Ông ta biết liên minh Cao Viện xuất hiện sẽ gây ảnh hưởng đến Cao Viện khác, nhưng những thứ đó không phải trọng điểm, chuyện quan trọng nhất chính là tộc Tinh Không sẽ mượn Cao Viện để làm gì.

Khung cảnh ban đêm rất đẹp.

Gió nhẹ thổi qua.

Có chút lạnh.

Công viên.

Lâm Phàm đi bên cạnh Mộ Thanh, đám người ông Trương đi theo sau, cách một khoảng rất xa.

“Ông Trương, gần đây ta học được một từ.” Nhân Sâm cưỡi trên lưng của Tà Vật Công Kê, khi gió nhẹ thổi tới thì áo choàng tung bay, rất giống như một vị đại tướng quân đi ra ngoài.

Ông Trương nói: “Cái gì?”

Nhân Sâm thong dong nói: “Bóng đèn.”

Khi nói đến đây, ông Trương chỉ vào đèn ven đường: “Ý mày nói là cái này à?”

“Đúng vậy.” Nhân Sâm nói, cái gì nên hiểu thì cũng đã hiểu.

Ông Trương bĩu môi, không thèm để ý nói: “Cũng không có gì cả, chỉ là một bóng đèn rất bình thường.”

Tà Vật Công Kê rất muốn dùng móng vuốt ấn ông Trương xuống mặt đất, moi đầu của ông ta ra để xem bên trong có gì, không lẽ chí có keo dán thôi à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận