Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 462: Bọn họ thật sự là bệnh nhân tâm thần đấy

“Anh này, anh lên đây bằng cách nào?”

Người dẫn chương trình biết rõ còn hỏi, còn lên đây bằng cách nào nữa, đương nhiên là leo lên rồi. Đương nhiên là tình hình ở hiện trường có hơi phức tạp đối với người dẫn chương trình.

Nhiều fans quá, áp lực của người dẫn chương trình như anh ta rất lớn.

May mà cường giả của bộ phận đặc biệt đang bảo vệ hiện trường.

Đồng thời còn có rất nhiều vệ sĩ bình thường.

Những vệ sĩ đó đều là kiểu người cơ bắp và cường tráng, tạo thành bức tường người hoàn hảo, có thể chịu được dòng người đông như dời núi lấp biển.

Lúc này.

Tình hình ở đây hơi có vấn đề.

Vì là người dẫn chương trình chuyên nghiệp, Vương Thạc có trình độ chuyên nghiệp nhất định đối với những tình huống đột nhiên phát sinh như thế này, có thể giải quyết bất kỳ chuyện gì mà không chút hoảng loạn.

Anh ta cười nhẹ đi đến trước mặt Lâm Phàm, đồng thời vẫy vẫy tay, bảo vệ sĩ đi qua đây mời Lâm Phàm xuống. Những việc này đều cần vệ sĩ chuyên nghiệp làm, cần không thay đổi sắc mặt để không dẫn đến sự chú ý của người nào khác, cứ như vậy mà mời người xuống, chu toàn mọi việc.

Lâm Phàm đẩy Vương Thạc ra.

Người này thật là phiền.

Cứ luôn chắn tầm nhìn của anh ta.

Vương Thạc đã chuẩn bị hy sinh bản thân mình để cứu nữ thần bất cứ lúc nào. Nếu bị đối phương đánh cho một trận đến mức nhập viện là tốt nhất, nói không chừng nữ thần sẽ tự mình đến thăm anh ta.

Đây là việc mà bao nhiêu người mơ ước.

Trong lòng anh ta kêu gào.

Đánh tôi đi.

Đánh đi.

Kiểu như chỉ cần anh không khiến tôi mất mạng, đánh tôi đến mức vào bệnh viện là được.

Mộ Thanh tò mò nhìn Lâm Phàm, cô ta cảm thấy ánh mắt mà người đàn ông xa lạ này nhìn mình có gì đó không đúng, cứ luôn cảm thấy có vấn đề ở đâu đó.

Cô ta không sợ đối phương sẽ làm ra chuyện gì bất lợi với cô ta.

Xung quanh đều là vệ sĩ, hơn nữa còn có cường giả của bộ phận đặc biệt, nếu như vậy cũng gặp nguy hiểm thì cô ta đã không thể đi nhiều như vậy mà vẫn có thể an toàn đến thành phố Duyên Hải rồi.

Mộ Thanh không yếu đuối như trong tưởng tượng, khi gặp phải việc không thể nào khống chế, cô ta cũng không la hét thất thanh.

Tôi là ai?

Tôi là Mộ Thanh đấy.

Vào lúc đám vệ sĩ muốn xông qua, Lâm Phàm đã nhanh chóng đến bên cạnh Mộ Thanh, dưới ánh mắt kinh ngạc của cô ta, anh ta giang rộng cánh tay, ôm cô ta vào lòng, sau đó xoay vòng tại chỗ.

“Bà xã, anh biết em sẽ không sao mà.”

Lúc này Lâm Phàm rất vui, anh ta không ngờ mình lại thật sự gặp được vợ mình. Chỉ là anh ta không nghĩ đến một vấn đề, trong mơ là trong mơ, hiện thực là hiện thực, sao lại có thể xuất hiện cùng một người được.

“Mua!”

Vào lúc Mộ Thanh định phản kháng, Lâm Phàm đã chu môi, điên cuồng hôn lên mặt cô ta.

Lâm Phàm ôm Mộ Thanh và nhìn cô ta, thấy ánh mắt của cô ta: “Nhìn thấy anh có phải rất vui không?”

“Rất bất ngờ.”

Mộ Thanh trừng mắt, vẻ mặt mờ mịt nhìn người đàn ông xa lạ ở trước mặt. Không phải cô ta đang hưởng thụ được người ta hôn, mà là đã hoàn toàn sững người.

Cô ta không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Anh biết em sẽ không chết mà.” Đầu của Lâm Phàm rất linh hoạt, mua, hôn lên đôi môi đỏ hồng của Mộ Thanh.

Lâm Phàm ôm lấy mặt Mộ Thanh.

Mua.

Mua.

Giống như gà đang mổ thóc vậy, một lần lại một lần, chưa từng dừng lại.

Hiện trường đã hoàn toàn bùng nổ.

Người dẫn chương trình ngây người ra, vẻ mặt hoang mang như gặp quỷ vậy. Từ trước đến giờ, anh ta chưa từng nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện như thế này, hơn nữa còn xảy ra trên sân khấu mà anh đang làm MC.

Đối với sự nghiệp của anh ta mà nói, đây là một nỗi nhục vô cùng lớn.

Thần tượng mà anh ta tiếp đãi lại bị một người qua đường cưỡng hôn ở trước mặt tất cả mọi người, lại còn hôn nhiều lần như vậy, thật là quá đáng mà.

Đồ khốn!

Anh vốn dĩ không để tôi vào mắt.

Đám phóng viên quay chụp cảnh tượng bùng nổ này lại, ngày mai trên mạng chắc chắn sẽ nổ tung, không đúng… ở đây có nhiều người như vậy, nhiều đôi mắt nhìn thấy như vậy.

Còn có rất nhiều người đang cầm điện thoại quay chụp cảnh tượng này lại.

Đến khi đăng lên mạng thì không biết sẽ tạo thành ảnh hưởng như thế nào.

Tiếng than khóc ở khắp nơi.

“Giết ngàn dao, nữ thần của tôi đấy… anh làm thật à.”

“Rốt cuộc anh là ai, cho tôi thông tin cụ thể trong phòng một phút, tôi phải chém chết anh ta.”

“Đừng… Đừng hôn nữa, môi của nữ thần bị anh phá hỏng rồi.”

Các fans dưới sân khấu đều há hốc mồm.

Bọn họ không ngờ sẽ xảy ra chuyện như thế này.

Mấy vệ sĩ đó có phải là ăn chay không?

Đến một người cũng không cản được, còn cần bọn họ để làm gì.

Em gái ma thần nhìn thấy cảnh này, trong lòng ngưỡng mộ. Không phải cô cũng muốn được hôn, nếu là cô thì với chút thời gian này đã có thể hút máu về rồi.

Thật là tức quá mà.

Ông Trương lẩm bẩm: “Sao cậu ta có thể cợt nhả người lạ chứ.”

Những thành viên bộ phận bảo vệ Mộ Thanh cũng chết lặng. Lưu Ảnh lại càng kinh ngạc đến há miệng, kẹo cao su trong miệng cũng rơi xuống đất.

“Ôi trời, làm thật sao.” Lưu Ảnh vội vàng xông ra, chặn những vệ sĩ đang qua đó. Người khác không biết Lâm Phàm là ai, nhưng anh ta sao có thể không biết.

Sức mạnh của Lâm Phàm vô cùng mạnh, nếu dẫn đến tranh chấp thì một đấm của anh ta là có thể đánh chết đám vệ sĩ này rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận