Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 336: Cạnh tranh ngầm

Dương Tịnh kinh ngạc nói: "Có sao? Trước giờ tôi chưa từng nói như vậy à."

Cố Ngạo và Lưu Ảnh yên lặng chờ đợi căn dặn của Độc Nhãn Nam. Đối với lời nói của cô em Dương Tĩnh này, bọn họ chỉ có thể nói: "Em gái, em còn non lắm, thật sự cho rằng mấy câu nói này có thể dỗ ngọt thủ lĩnh được sao?"

Hay là đừng nằm mơ nữa.

Độc Nhãn Nam mỉm cười nhìn vẻ mặt sợ hãi của mấy thành viên, tâm trạng ông ta rất tốt, như muốn nói với bọn họ, hối hận rồi chứ gì, nhưng hối hận cũng vô dụng.

Mọi người đều là người trưởng thành rồi.

Mặc dù không dễ dàng.

Nhưng cũng phải trả giá cho những gì bản thân đã làm chứ.

"Được rồi, cũng không có việc gì, chỉ giao cho các người một nhiệm vụ quan trọng, học sinh tốt nghiệp của Tứ cao viện đã đến rồi, nhưng tôi phát hiện kinh nghiệm chiến đấu với tà vật của bọn họ không phong phú lắm, cần người khác huấn luyện thêm, tôi chỉ muốn đem công việc quan trong này giao cho các người.” Độc Nhãn Nam nói.

"Hả?"

"Không phải chứ?"

"Cho chúng ta?"

Bọn họ nhìn nhau, ngay cả cái chết cũng nghĩ tới luôn rồi.

Mặc dù công việc này có vẻ là một công việc tốt nhưng họ thực sự không cần, việc đào tạo thành viên mới là việc khó khăn nhất, đồng thời nó cũng làm trì trệ thời gian của họ, chiếm hết thời gian rảnh rỗi, căn bản không có thời gian để làm việc khác.

Là việc tốn sức mà chẳng được lợi gì.

“Đúng, chính là các người, tôi tin các người có thể làm được.” Độc Nhãn Nam nói.

Lưu Ảnh nói: "Thủ lĩnh, nếu là chúng tôi, thì số người có ít quá không?"

“Không ít, nhiều người ngược lại dễ xảy ra vấn đề, cứ giao cho các người phụ trách đi, tôi tin tưởng năng lực của các người.” Độc Nhãn Nam liếc mắt một cái, chắc chắn không phải muốn báo thù các người, mà là muốn giao nhiệm vụ quan trọng này cho các ngươi mà thôi, sau đó xua tay nói:

"Đi làm việc đi, tôi đã nói với bộ phận khác rồi."

Đợi sau khi mọi người rời đi. Khóe miệng Độc Nhãn Nam nhếch lên một nụ cười, nụ cười đầy ẩn ý kia giống như muốn nói rằng: “Đắc tội với tôi, tôi có thể khiến các người gục ngã đấy! Vậy mà lại nói xấu tôi, đúng là quá đáng.”

Bên ngoài.

Mấy người họ đi cạnh nhau.

“Này, đây là đang trả thù chúng ta sao.” Cố Ngạo nói.

Lưu Ảnh nói: "Thì làm được gì, anh ta là thủ lĩnh, nói cái gì thì là cái đó, còn có thể phản kháng sao."

Dương Tịnh than thở, nói: "Huấn luyện những thành viên mới đó, cả thời gian đi spa cũng không có."

Sớm biết như thế, thà trước đây đừng làm. Giờ hối hận cũng muộn rồi.

Trên đường.

Lâm Phàm, ông Trương dắt Gà Mái đi dạo một vòng, giống như đang tuần tra trong thành phố, nếu gặp người cần giúp đỡ, thì bọn họ sẽ kịp thời ra tay.

“Bọn họ đi theo chúng ta làm gì?” Ông Trương kéo tay áo Lâm Phàm, chỉ về phía sau ông ta, thì thầm.

Ông ta có hơi sợ hãi.

Sau khi rời khỏi nơi làm việc, thì cứ đi theo bọn họ, hơn nữa còn lấy di động ra chụp ảnh. Đối với ông Trương mà nói, trước đây ông ta còn sợ người khác sẽ làm gì bọn họ.

Nhưng bây giờ tự nhiên lại càng thấy sợ hơn.

Lâm Phàm xoay người lại, nhìn thấy rất nhiều người đang đi theo phía sau, cầm điện thoại nhắm về phía mình chụp ảnh.

“Tôi sợ.” Ông Trương nói.

“Đừng sợ, có tôi ở đây.” Lâm Phàm khoác vai ông Trương để trấn an, không có ai có thể làm hại được ông ta.

Thật là một tình bạn trong sáng.

Mọi người đều tha thiết mong có được.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, là Tiểu Bảo gọi tới.

Anh nhấc máy.

Tiểu Bảo hỏi Lâm Phàm đang ở đâu, sau khi hỏi rõ địa điểm, th bảo Lâm Phàm cứ ở yên ở đó, cậu ta sẽ nhanh chóng đến ngay.

“Chúng ta ở đây chờ Tiểu Bảo đi.” Lâm Phàm nói.

"Ừm."

Ông Trương cúi đầu cảnh giác nhìn những người đi theo mình, tuy trước đây bọn họ đi trên đường cũng thường hay gặp những người kỳ kỳ quái quái đó, nhưng mà cũng không có nhiều như hôm nay.

Từ phía xa.

Tôn Hiểu đã đến Bộ phận đặc biệt để chờ Lâm Phàm từ sớm, khi nhìn thấy Lâm Phàm xuất hiện, anh ta lập tức hưng phấn lon ton chạy tới.

“Hi, chúng ta lại gặp nhau. Thật là trùng hợp.” Tôn Hiếu giả vờ như tình cờ gặp mặt, tuyệt đối sẽ không nói đã ở đây chờ rất lâu, hi vọng có thể gặp được anh, rồi chạy ra đây đâu.

Lâm Phàm mỉm cười nói: "Xin chào."

Ông Trương nói: "Xin chào."

Ngày hôm qua bọn họ đã gặp người thanh niên này, có duyên gặp mặt một lần, có chút quen thuộc.

Tôn Hiếu luôn cảm thấy cách nói chuyện của đại ca rất kỳ lạ, có chút khác biệt hơn khi giao tiếp với người bình thường, nhưng rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu, thật sự không thể nói ra được, chỉ có thể nói cách giao tiếp của đại ca tương đối đặc biệt.

“Đại ca, hai người đi đâu thế?” Tôn Hiếu hỏi.

Lâm Phàm nói: "Tôi tên Lâm Phàm, không phải tên đại ca."

“Ừm, tôi biết rồi đại ca.” Tôn Hiếu thấy đại ca mình thật là khiêm tốn, rõ ràng mạnh như vậy, vậy mà không thích người ta goi mình là đại ca, anh ta đương nhiên biết tên thật của đại ca là gì mà.

Nhưng cảm gáic chỉ có xưng hô là đại ca với đối phương, mới thể hiện được sự tôn trọng.

Ông Trương nắm chặt ống tay áo của Lâm Phàm.

Ông ta phát hiện mấy người trẻ tuổi trước mặt bọn họ hình như có vấn đề, cảm giác giống như đầu óc không được bình thường lắm.

Lâm Phàm nhìn ô Trương, ném cho ông ta ánh mắt trấn an, không cần phải sợ.

Tôn Hiểu chỉ muốn có được thói quen hàng ngày của đại ca mà thôi.

Xem thử thường n đại ca hay làm những chuyện gì.

Chẳng hạn, điểm khác biệt thường ngày của đại ca với người bình thường là ở đâu, không chỉ mình anh ta thấy hiếu kỳ những thứ này, mà những thành viên trên diễn đàn cũng đều cảm thấy rất tò mò.
Bạn cần đăng nhập để bình luận