Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 948: Người trên thế giới này đều có khuynh hướng tự sát sao. (2)

Người trên thế giới này đều có khuynh hướng tự sát sao. (2)

Nhất là khi cá mắc câu, cảm giác thành tựu này thật sự rất tuyệt.

Anh câu được con cá nào đều sẽ phóng sinh, hưởng thụ chỉ là quá trình còn có kết quả.

"Lâm ca ca, ta có cá mắc câu rồi." Hàn Tiểu Tiểu thừa dịp tỷ tỷ không chú ý, đã lén chạy đến câu cá cùng Lâm Phàm, cảm thấy vô cùng thích.

Lâm Phàm nói: "Từ từ thôi, không nên gấp gáp, câu cá cần nhẫn nại, cá mắc câu cũng không thể gấp gáp, cứ bình tĩnh, tâm tính mới có thể bình thản."

"Ừm, ta biết rồi." Hàn Tiểu Tiểu gật đầu, hai mắt linh động, lộ ra vẻ chờ mong, hi vọng bản thân có thể câu được cá lớn.

Chỉ là rất nhanh, nàng ta phát hiện ra bản thân lại chỉ câu được một con cá nhỏ thì bĩu môi, thất vọng nói:

"Con cá nhỏ ghê."

Lâm Phàm vuốt đầu nàng: "Không sao, cứ từ từ, về sau chắc chắn có thể câu được cá lớn."

"Ộ, ta nhất định sẽ cố gắng."

Nhóm tỳ nữ đi ngang qua nhìn thấy chủ nhân đang câu cá, đều lộ ra vẻ tò mò, trong thời gian mấy tháng qua, các nàng dần dần phát hiện ra hifhn như chủ nhân nhà mình không giống với trước kia.

Nói sao đây.

Trước kia chủ nhân rất âm trầm, không khí toàn bộ sơn trang đều trầm lặng, cuộc sống vô cùng đè nén.

Nhưng bây giờ lại xảy ra biến hóa rất lớn.

Ít nhất so với trước kia, chênh lệch thật sự rất lớn.

Đặc điểm rõ ràng nhất chính là, không có tỳ nữ hoặc nô bộc chết thảm.

Dần dần.

Một đám tỳ nữ nhìn thấy cảnh tượng khiến các nàng kinh sợ.

Một vị thị vệ hắc giáp túm lấy tóc một tỳ nữ, đi đến phía sau hồ nước.

Đám tỳ nữ nhỏ giọng thảo luận.

"Đó không phải là Tiểu Cúc sao?"

"Đúng rồi, rốt cuộc nàng đã phạm vào tội gì, vừa rồi còn nói sẽ không có người chết, không ngờ rằng vừa nói thì lại xảy ra chuyện này."

"Các ngươi biết đã xảy ra chuyện gì không?"

"Không biết, ta cũng là vừa mới nhìn thấy mà thôi."

Mãi đến khi các nàng gặp được một tên nô bộc, hỏi mới biết được chân tướng.

Không ngờ Tiểu Cúc lại trộm đồ khi đang quét dọn trong phòng của chủ nhân.

Đây chính là tội lớn.

Tiểu Cúc coi như xong đời rồi.

Bên hồ nước.

Tiểu Cúc bị thị vệ hắc giáp ném sang một bên.

"Bẩm chủ nhân, vừa nãy nàng ta đã trộm đồ trong phòng ngài bị thuộc hạ bắt gặp, đã bắt nàng ta lại, chờ chủ nhân xử lý."

Đám tỳ nữ xung quanh đều quen biết Tiểu Cúc.

Cúi đầu, đều lộ vẻ bất đắc dĩ.

Không ai có thể cứu nàng ta.

Trộm đồ... Chính là phạm phải tội rất nặng.

Sắc mặt Tiểu Cúc trắng bệch, quỳ xuống đất dập đầu: "Chủ nhân, tha mạng, về sau ta không dám nữa."

Bộ dáng đáng thương, sợ hãi.

Rõ ràng đã biết được tính nghiêm trọng trong chuyện này, thậm chí cũng đã nghĩ đến, điều gì đang đợi nàng ta.

Lâm Phàm buông cần câu, xoay người, nhẫn nại dò hỏi: "Trộm đồ là hành vi rất không tốt, ngươi biết không?"

"Nô tì biết, xin chủ nhân tha mạng." Tiểu Cúc cảm thấy sợ hãi, thật giống như thần chết đang nói bên tai nàng ta nói, giống như đang nói, nên đi rồi, chuẩn bị sẵn sàng đi.

Nàng thật sự không muốn chết.

Bất kỳ ai đều muốn sống sót.

Cho dù là tỳ nữ thì càng như thế.

Lâm Phàm nói: "Ngươi đã biết trộm đồ là hành vi không tốt, vậy vì sao ngươi muốn trộm, có lý do sao?"

hai tay Tiểu Cúc đặt trên mặt đất, đầu cúi rạp xuống: "Chủ nhân, ta vừa biết tin, mẹ của ta bệnh nặng, cần đến các thành lớn để chữa bệnh, dược phí rất đắt, với tài chính của ta, căn bản không đủ sức, cho nên mới nổi lòng tham, muốn trộm đồ để bán ít tiền, chữa bệnh cho nương của ta."

"Xin chủ nhân tha mạng."

Thị vệ hắc giáp đứng một bên lạnh lùng âm hiểm nhìn Tiểu Cúc, bàn tay đặt trên chuôi đao, chỉ cần chủ nhânra lệnh, ngay lập tức sẽ khiến cho đối phương rơi đầu.

"Đứng lên đi." Lâm Phàm nói.

Tiểu Cúc sợ hãi nói: "Nô tì biết sai rồi, nô tì không dám nữa."

Lâm Phàm đứng dậy, đi đến trước mặt Tiểu Cúc, nâng nàng ta dậy, vui mừng gật đầu nói: "Tuy rằng trộm đồ là hành vi rất không tốt, nhưng ta có thể hiểu lý do của ngươi, đợi lát nữa ngươi đi phòng thu chi lĩnh một khoản tiền, đồng thời để đại phu nơi này trở về cùng ngươi, ngươi có thể ở nhà chăm sóc nương của ngươi, nếu không thể trở về, thì không cần trở về, nếu muốn trở về, thì chờ nương ngươi hết bệnh rồi về."

Sau vỗ nhẹ bả vai thị vệ hắc giáp, "Sát tâm không thể quá nặng, sẽ ảnh hưởng đến nội tâm."

"Giải tán đi."

Anh tiếp tục câu cá cùng Hàn Tiểu Tiểu.

Mọi người chung quanh đều bị những lời này của Lâm Phàm làm cho há hốc mồm, giống như gặp quỷ, thật sự không thể tin được.

Có người ngoáy lỗ tai, giống như tưởng mình nghe lầm.

Thị vệ hắc giáp nghĩ muốn nát óc. Hắn ta đã hoàn toàn không rõ lời của chủ nhân nói là thật hay là giả, ý trong đó có phải là ngược lại hay không.

Tiểu Cúc khiếp sợ nhìn Lâm Phàm, kích động dập đầu cảm tạ: "Cảm ơn chủ nhân, cảm ơn chủ nhân, chờ ta trở về chăm sóc cho mẹ ta xong, chắc chắn nô tì sẽ trở về."

"Không sao." Lâm Phàm vẫy tay, quay đầu mỉm cười.

Aizz!

Hiểu lầm quá sâu thật sự thật là phiền phức, chỉ có thể từ từ hóa giải, nhưng anh không nóng vội chút nào, dù sao anh có lòng tin sẽ thay đổi tình huống bây giờ, hiểu lầm này không phải là mãi mãi một ngày nào đó hội biến mất.

Hôm đó.

Chuyện này truyền khắp sơn trang.

Bất kỳ tỳ nữ và nô bộc nào nghe được chuyện này suy nghĩ đầu tiên chính là không tin.

Làm sao có thể tốt như vậy.

Cho đến khi Tiểu Cúc lấy được tiền từ phòng thu chi, đưa đại phu rời khỏi sơn trang, bọn họ mới tin tưởng vào chuyện này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận