Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 742: Sự giải thích hoàn mỹ lại rõ ràng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì (2)

Sự giải thích hoàn mỹ lại rõ ràng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì (2)

Những tộc nhân đang tụ tập ở một bên thấy đối phương muốn sử dụng châm cứu, đều tỏ vẻ rất kinh ngạc, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp lắm, hoặc là với bọn họ mà nói, hình như châm cứu không có năng lực này.

“Nhìn ra cái gì không?” Lâm Phàm hỏi.

Ông Trương nói với vẻ mặt ngưng trọng: “Vấn đề không lớn, tôi giải quyết được.”

“Tôi đã biết là ông có thể mà.” Lâm Phàm

Ông Trương đắc ý ngẩng đầu: “Đương nhiên rồi, thuật châm cứu của tôi rất lợi hại.”

Đối với ông Trương mà nói, không có chuyện gì có thể làm khó được ông ta, đều là vấn đề nhỏ, chỉ cần có thể chịu được ông ta châm cứu, thì tuyệt đối có thể hồi phục lại.

Mặc kệ xác suất thành công ra sao.

Từ đầu tới cuối, ông Trương luôn luôn tin tưởng chính mình.

Cũng giống như Lâm Phàm tin tưởng ông ta, ông ta tưởng tin Lâm Phàm vậy.

Châm cứu bắt đầu.

Ông Trương cầm ngân châm, cẩn thận đánh giá thân thể đối phương, nhìn thì như đang tìm vị trí, nhưng thật ra là đang suy nghĩ, rốt cuộc nên cắm vào chỗ nào, vấn đề này rất nghiêm trọng.

Sau khi chạm mắt với Lâm Phàm.

Ông Trương dần dần tìm lại được cảm giác trước kia.

Châm thứ nhất.

Cắm!

Kỹ thuật châm cứu của ông Trương táo bạo mà thận trọng. Châm thứ nhất cắm vào sọ não.

Những tộc nhân ở xung quanh đều bị kỹ thuật của ông Trương làm cho chấn kinh, thật sự bị dọa sợ. Chỉ là thấy cậu chủ không nói lời nào, đứng ở nơi đó, bọn họ chỉ có thể ngừng thở, lẳng lặng nhìn.

Ngô Thắng tin tưởng năng lực của đại sư. Nếu như là lần đầu tiên nhìn thấy, anh ta tuyệt đối sẽ kinh hãi kêu lên. Cứ cắm xuống như vậy, sẽ không cắm cho người ta xảy ra chuyện luôn chứ.

Nhưng sau khi trải qua kinh nghiệm lần trước, anh ta tin tưởng trình độ của đại sư.

Châm thứ hai!

Châm thứ ba!

“Có cảm giác không?” Ông Trương tự độc thoại.

Đáng tiếc, đối phương sớm đã hôn mê, sao có thể trả lời ông ta. Ông ta hỏi như vậy, chính là muốn có được thông tin hữu ích từ chỗ người được châm cứu, có thể dựa theo cảm nhận của người đó, thay đổi chỗ châm cứu.

Ông Trương không dám nói tỷ lệ thành công của mình có thể đạt đến một trăm phần trăm.

Nói thẳng ra là…

Chỉ có chín mươi chín phần trăm tỷ lệ thành công, vẫn còn một phần trăm khả năng thất bại.

Lâm Phàm nhắc nhở: “Ông ấy đã hôn mê rồi.”

“Tôi biết.” Ông Trương trả lời.

Có tộc nhân có quan hệ khá thân với Ngô Thắng hỏi nhỏ: “Cậu chủ, ông ta thật sự đáng tin sao?”

“Đáng tin.” Ngô Thắng nói nhỏ. Anh ta biết tộc nhân sẽ nghi ngờ bọn họ, bởi vì chưa từng tiếp xúc qua, nếu như đã từng tiếp xúc, cậu sẽ biết rốt cuộc là trình độ của đại sư cao đến đâu, cũng không nằm trong mức độ cậu có thể tưởng tượng được.

Như thực lực hiện tại của anh ta được tăng cao, đều là nhờ có đại sư giúp anh ta châm cứu.

Nếu như vậy cũng không đáng tin.

Còn có gì có thể đáng tin nữa.

Lúc này.

Tốc độ của ông Trương cực nhanh, cắm châm như thần, nhanh, chuẩn, độc, tuyệt đối không hề do dự. Lâm Phàm đứng bên cạnh làm trợ thủ, cùng ông Trương phân tích tình huống trước mắt.

Cái khác thì không nói nhiều.

Nhưng phân tích thì lại là rõ ràng mạch lạc.

Nhận được sự đồng ý của ông Trương, cảm thấy nói rất có lý.

Châm thứ mười!

Trán ông Trương đã có chút mồ hôi, như thể rất tốn sức.

“Sao rồi?” Lâm Phàm hỏi.

Ông Trương nói: “Không sao, tình trạng của ông ấy có chút nghiêm trọng. Phương pháp châm cứu mà tôi vừa thực hiện là thành quả bao nhiêu năm qua của tôi, uy lực cực lớn, cũng làm tôi tiêu hao không nhỏ.”

Khi nói đến những điều này, vẻ mặt của ông Trương rất nghiêm túc.

Giống như là nói thật.

Có điều… với tình trạng hiện tại của ông Trương, Lâm Phàm tin lời nói của ông ta là thật, ngay cả Ngô Thắng cũng tin lời ông ta. Đây chính là một việc rất đáng sợ.

Bởi vì không có ai biết, một phần trăm khả năng thất bại của ông Trương, có thể so với chín mươi chín phần trăm tỷ lệ thành công.

“Đại sư, xin hãy dốc hết sức.”

Ngô Thắng cầu xin, anh ta thật sự không có cách nào, trừ khi để cường giả trong tộc ra tay, chứ với tình hình hiện giờ, căn bản là không có ai có thể chữa trị được, vết thương quá nặng, thật sự rất khó.

“Ừm, yên tâm đi, thuật châm cứu của ông Trương tôi đây rất lợi hại.” Ông Trương nói.

Nếu như Độc Nhãn Nam ở đây.

Tuyệt đối sẽ khiếp sợ bởi hành vi của bọn họ.

Các người thật sự quá can đảm.

Vậy mà tin tưởng thuật châm cứu của ông ta.

Quả thật là chưa trải qua sự vùi dập của xã hội mà.

Châm thứ mười một!

Tốc độ hạ châm của ông Trương dần dần chậm lại, cảm giác như là đang chuẩn bị, tiếp theo đó sẽ thực hiện đại chiêu. Ngược lại cũng bởi vì hành động này, đã khiến cho những tộc nhân trước đó nghi ngờ ông Trương, bắt đầu có chút tin tưởng năng lực của ông Trương.

Hình như cũng có chút năng lực đấy.

Ngô Thắng nín thở, không dám thở mạnh một hơi, anh ta đã gởi gắm hết tất cả hy vọng của mình lên người ông Trương.

Tộc Lão có thể sống hay không.

Tất cả đều trông chờ vào đối phương.

Lâm Phàm phát hiện Ngô Thắng dường như có hơi căng thẳng, an ủi nói: “Đừng căng thẳng, đây đều là hiện tượng bình thường.”

“Ừm, tôi tin tưởng đại sư.” Ngô Thắng nói.

Châm thứ mười hai!

Cắm xuống!

Ầm!

Ầm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận