Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1144: Trong một đêm này đã xảy ra rất nhiều chuyện

Trong một đêm này đã xảy ra rất nhiều chuyện

Tà Vật Công Kê ngồi xổm lên trên ghế, Nhân Sâm ngọ nguậy râu, nhét thức ăn vào miệng Gà Mái.

“Ăn nhiều vào.”

Miệng Tà Vật Công Kê bị nhét đầy thức ăn, quai hàm phồng lên, khóe mắt chảy ra nước mắt tức giận, nhưng dưới sự khống chế của Nhân Sâm, chỉ có thể bị đối phương trắng trợn làm nhục.

Nhưng cuối cùng lại liếm mặt mình, nở một nụ cười đối mặt.

Thậm chí, còn phải nói rằng, cảm ơn anh Sâm đã tiếp đãi nồng hậu.

Dần dần.

Độc Nhãn Nam và viện trưởng Hách đưa mắt nhìn nhau.

Họ phát hiện ra rằng từ lúc bắt đầu sau khi Lâm Phàm ăn một ít gì đó, thì cứ mỉm cười nhìn mọi người xung quanh.

Đôi mắt ấy... giống như là tình yêu của người bố già.

Giao tiếp trong im lặng đối với người bình thường mà nói là một phương thức cao cấp nhưng đối với hai người họ chỉ cần nhìn vào ánh mắt của đối phương là có thể hiểu được ý của nhau.

“Ánh mắt này có chút kỳ lạ.”

“Ông là chuyên gia, ông có thể phân tích ra được vấn đề gì chưa?”

“Đây là một loại yêu thích.”

“Yêu thích?”

“Đúng vậy, một loại yêu thích thầm lặng.”

Độc Nhãn Nam im lặng trao đổi với viện trưởng Hách, vẫn là một chút ý tứ đó, còn về phần rốt cuộc là tình huống như thế nào thì cũng chỉ có trong đầu hai người tự tưởng tượng ra.

Không cần biết có phải loại ý tứ đó hay không, mà thực ra nó cũng không còn quan trọng nữa.

Sau đó.

Bữa tiệc đã đến lúc kết thúc, Lâm Phàm tiếp tục uống rượu, chủ yếu là do dáng vẻ uống rượu của đám người Độc Nhãn Nam có vẻ rất ngon, nhìn đến mức anh ta cũng thấy thèm rồi, nâng chai rượu đã mở lên tu ừng ực.

Mọi người nhìn thấy vậy cũng câm nín không biết nói gì.

Cứ tiếp tục theo tiết tấu này.

Chỉ sợ có thể uống đến chết mất.

Đại sư vĩnh tín chắp tay trước ngực, miệng niệm kinh Phật, ta không xuống địa ngục, ai xuống địa ngục, ông ta ăn chay niệm phật lại ở trong tình huống này, thịt cá nhét đầy miệng, sau đó lại uống một ngụm rượu, mùi vị vô cùng tốt.

Lưu Ảnh cũng rất căng thẳng.

Ngồi nghiêm chỉnh.

Ở đây đều là cao thủ, anh ta chỉ là một thành viên bình thường có thể dùng bữa cùng nhiều cao thủ như vậy, thực là vinh dự, nâng mở chai rượu tu ừng ực.

Với mái tóc đã mọc dài ra, toàn thân anh ta tràn ngập tự tin tỏa sáng.

Mà ngay cả con dâu của anh ta cũng khen anh ta càng ngày càng đẹp trai.

Mộ Thanh là một trong số ít phụ nữ có mặt tại hiện trường, và cũng là người trưởng thành duy nhất, sớm đã bị sốc bởi cách uống rượu của bọn họ.

Đây là uống rượu à?

Đây là uống nước mới đúng.

Mộ Thanh vỗ nhẹ lên đùi Lâm Phàm, nói nhỏ: “Uống ít một chút, uống có chừng mực thôi.”

Cô có lòng tốt nhắc nhở.

Chủ yếu là... cô đã biết rõ tình huống tương lai, cô sẽ ở cùng một chỗ với Lâm Phàm, trở thành một người vợ hợp pháp của anh ta, nhưng mà cứ uống rượu như thế này thì sẽ gây hại cho cơ thể, cho dù không quan tâm thân thể của bản thân thì cũng phải suy nghĩ cho bọn nhỏ, nếu như uống đến hỏng mất gen thì phải làm sao bây giờ?

Sinh con dưỡng cái là chuyện của hai người.

Chứ không phải chuyện đơn giản như này.

“Ừ, cảm ơn vợ quan tâm, bây giờ anh còn ổn, vẫn có thể uống được một chút nữa.” Lâm Phàm mỉm cười nói.

Anh biết rõ là vợ đang quan tâm mình.

Nên anh rất vui vẻ khi được quan tâm như vậy.

Mộ Thanh nhìn trên bàn đầy bình rượu, sau khi nhìn rõ tên các loại rượu bên trên cô mở điện thoại ra tìm kiếm giá tiền của các loại rượu này.

Rất nhanh.

Sau khi biết giá của rượu.

Mộ Thanh sợ ngây người.

2999?

Rất đắt đấy.

Mộ Thanh cảm thấy mức chi tiêu hàng ngày của đàn ông còn cao hơn nhiều so với phụ nữ, mỹ phẩm cô mua có thể dùng được rất lâu, thế nhưng đối với đám đàn ông thì nháy mắt tiêu sạch.

Trời ơi!

Mộ Thanh lén lút tính toán các khoản, thân là một người phụ nữ chăm lo việc nhà, cô phải quản lý kinh tế trong gia đình, đồng thời cô có chút hối hận, không nên liên kết thẻ ngân hàng với điện thoại di động của Lâm Phàm.

Đột nhiên.

Cô nghĩ đến ai đó đã từng nói với cô rằng, đàn ông tiêu xài rất kinh khủng, bọn họ không cần biết thứ họ mua có đắt hay không, chỉ cần cho vào trong bụng được thì bọn họ đều cho rằng rất đáng.

Thế nhưng chúng ta bôi trên mặt thì bọn họ lại cho rằng rất lãng phí.

Cho nên nếu muốn duy trì cái nhà này tốt.

Nhất định phải hạn chế mức chi tiêu của đàn ông.

Mộ Thanh nghĩ đến chi phí đêm nay, có thế bằng mấy phút cô đứng trên sân khấu, nghĩ đến đây thật là đáng sợ, chi tiêu của đàn ông thật là kinh khủng.

Nhưng...

Tạm thời cô sẽ không để ý đến chuyện này.

Đợi đến lúc thực sự ở cùng nhau thì sẽ hạn chế chi tiêu của anh ta.

Cố lên!

Mô thanh cô nhất định có thể trở thành một bà nội trợ đảm đang.

Bữa tiệc này phải đến tận mười một giờ mới kết thúc.

Lâm Phàm nghĩ đến ngày mai Tiểu Bảo và tiểu cô nương còn phải đi học, cần phải về sớm đi ngủ, không thể vì uống sảng khoái nhất thời mà quên chuyện này được.

Ngoài cửa khách sạn.

Lâm Phàm nói với Độc Nhãn Nam và viện trưởng Hách: “Đã uống rượu thì đừng lái xe nữa.”

Viện trưởng Hách vỗ bả vai của Độc Nhãn Nam nói: “Yên tâm, chúng tôi đổi chỗ khác tiếp tục uống.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận