Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1278: Người mà mình tìm được rốt cuộc có phải là thần Hắc Ám không, sao mình cứ cảm thấy yếu quá

Người mà mình tìm được rốt cuộc có phải là thần Hắc Ám không, sao mình cứ cảm thấy yếu quá

Tính cách của Lâm Phàm chính là kiểu thích ứng trong mọi hoàn cảnh, cho dù là ở đâu đều có thể giữ được ý muốn lúc đầu, không gấp không vội, không hoảng không loạn, hoà hợp với người xung quanh, dùng nụ cười mỉm để cảm hoá bọn họ.

Để bọn họ thích anh.

Giống như tình huống bây giờ vậy.

Các dân làng đối xử với anh không tệ, đến trưởng làng cũng rất khách sáo với anh, có lẽ là là vì anh đã sửa chữa kiếm cho Ryn, nên địa vị của anh trong mắt trưởng làng không ngừng tăng lên.

“Lâm Phàm, thịt này tặng cho cậu.”

Trưởng làng cầm một miếng thịt lớn đến.

Lâm Phàm: “Tặng cho tôi sao?”

Trưởng làng nói: “Đúng vậy, đây là đây thịt của con Ma Thú kia, mùi vị không tệ, sau khi bốn đại nhân rời đi thì đã đưa thi thể của Ma Thú cho chúng tôi.”

“Cảm ơn trưởng làng.” Lâm Phàm mỉm cười nói.

Anh nhìn thịt trong tay, từ chất lượng có thể nhìn ra cảm giác không tệ, mùi vị chắc cũng sẽ rất ngon.

Sau khi trưởng làng đưa thịt cho Lâm Phàm thì chống gậy rời đi.

Công việc của ông ấy rất nhẹ nhàng, bình thường lúc không có việc gì thì đi dạo khắp nơi, trò chuyện với dân làng, cũng thích tán dóc về những chuyện lúc còn trẻ với những bà cô già.

Khi còn trẻ, trưởng làng cũng là một người rất đẹp trai, cũng có thể gọi là thế hệ làm quan thứ hai, là thần tượng trong lòng rất nhiều cô gái.

Đừng có xem thường trưởng làng chỉ làm quan.

Buổi trưa.

Lâm Phàm tự mình nấu cơm, món ăn chính là thịt mà trưởng làng tặng, sức ăn của anh hơi lớn, một bữa có thể ăn hết cả phần thịt mà trưởng làng tặng.

“Thơm quá đi.”

Tay nghề làm bếp của anh không tệ, trước kia Thanh Liên chăm sóc cho cuộc sống hằng ngày của anh, sau này Thanh Liên già rồi thì đến lượt anh chăm sóc lại cho cô ấy, dần dần anh luyện ra được tay nghề không tệ.

Anh gắp một miếng thịt bỏ vào miệng.

Đang nhai.

“Ưm!”

Hai mắt Lâm Phàm trừng to, giống như vừa nếm thử vị thịt hiếm có trên đời, anh vốn dĩ chẳng bỏ gia vị gì vào, nhưng thịt nấu ra lại rất ngon.

Tươi!

Mềm!

Rất có độ dai.

“Đây là chất lượng thịt của Ma Thú sao?” Lâm Phàm kinh ngạc, nếu ông Trương mà ở đây thì có thể nếm thử mùi vị này rồi, chắc chắn sẽ ngon đến mức đầu lưỡi cũng rơi ra.

Lúc này.

Một đám Ma Thú không biết gì vẫn chưa biết tính nguy hiểm của chuyện này.

Chỉ có thể nói, nguy hiểm sẽ xuất hiện bất kỳ lúc nào.

Nhưng nếu đã bị Lâm Phàm nhắm trúng thì kết cục chắc chắn sẽ rất thê thảm.

Bây giờ.

Việc mà Lâm Phàm cần làm mỗi ngày đều rất đơn giản, đó là không ngừng rèn sắt. Anh là thợ rèn, không ngừng luyện tập thì dần dần tay sẽ có cảm giác, sẽ có thể đi xa hơn trên con đường rèn sắt này.

Trong thôn làng bình thường này, không có xảy ra chuyện gì kỳ lạ cả.

Giống như thường ngày.

Tràn đầy sự ấm áp.

Mặc dù mọi người không kiếm được nhiều tiền, nhưng không cần lo ăn lo mặc, ba bữa đều có, ngày nào cũng có thể no bụng, cuộc sống trôi qua rất vui vẻ và an nhàn.

Đây là cuộc sống mà rất nhiều người trong thành phố không thể trải nghiệm được.

Nhiều ngày sau!

Lâm Phàm nghĩ đến nhiệm vụ, nghĩ đến ông Trương và vợ anh đang đợi, anh vẫn nên giải quyết nhiệm vụ rồi trở về thôi. Đúng là anh rất tò mò về ma pháp, nhưng anh cũng đã vào được đến ngưỡng cửa, cũng có hiểu đôi chút.

Sau khi trở về anh từ từ nghiên cứu, chắc cũng sẽ không tệ thôi.

Anh cũng đã có chút kinh nghiệm rèn sắt, cũng có thể trở về làm một cái bàn rèn sắt, không có việc gì thì rèn chút sắt, nghe tiếng của “tám mươi”, cũng là một lựa chọn không tồi.

Giống như những gì anh hiểu.

Thần Hắc Ám chắc chắn là rất tà ác, mà có thể được gọi là “Thần Hắc Ám” thì chắc chắn là rất mạnh.

Lúc này.

Lâm Phàm thả lỏng tri giác, bỗng chốc bao phủ khắp nơi, từ từ cảm ngộ, tìm kiếm cái tên tá ác nhất, lợi hại nhất, đối với người khác, hành vi này là chuyện không thể nào tưởng tượng được.

Ai có thể có được sức mạnh như vậy chứ, chỉ trong phút chốc đã cảm nhận được khắp nơi.

Ngoại trừ Lâm Phàm ra, không ai có thể làm đến mức độ này.

“Tìm thấy rồi.”

Lâm Phàm mở mắt ra, đã biết tung tích của đối phương, chỉ cần anh không nhầm thì chắc là người đó rồi. Anh lặng lẽ rời khỏi lò rèn sắt, đến một nơi không người.

Trong phút chốc đã biến mất không thấy bóng dáng.

Đế quốc Locke.

Những thành viên hoàng gia tụ họp với nhau, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng, từ ánh mắt của bọn họ là có thể nhìn ra sự bất lực và căm phẫn.

“Quá đáng.”

Một tiếng rống giận truyền đến, người tức giận rống lên là một người đàn ông trung niên, trên gương mặt cương nghị tràn đầy sự phẫn nộ.

Ông là Quốc Vương của Đế quốc Locke, cũng là một trong số ít đại ma pháp sư của Đế quốc Locke. Cấp bậc của ma pháp sư được xếp từ một sao đến chín sao, sau đó là đại ma pháp sư.

“Quốc Vương bệ hạ, Quân chủ Vong Linh đã đưa ra thông điệp cuối cùng, nếu không đưa công chúa qua cho hắn, hắn sẽ biến tất cả người dân trong thành phố này thành vong linh.” Người nói mặc áo giáp màu vàng kim, phía trước áo giáp khắc đầu của một con sư tử, hắn chính là đội trưởng của quân đoàn Hùng Sư của Đế quốc Locke, chiến thần của Đế quốc Locke.

Hắn là chiến thần của Đế quốc Locke, nhưng khi đối mặt với Quân chủ Vong Linh lại không thể làm được gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận