Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 653: Anh Ngô, cứu tôi! (2)

Anh Ngô, cứu tôi! (2)

Trên thân thể Hỏa Ma bỗng nhiên bốc lên Liệt Diễm cháy mãnh liệt, hiển nhiên là lời nói của Mục Hạo khiến cho nó phẫn nộ hoàn toàn.

"Ui chà, lại còn tức giận cơ à, để tao nhìn xem mày đến cùng có bản lĩnh gì mà dám tức giận."

Vừa dứt lời.

Trong nháy mắt Mục Hạo đánh về phía Hỏa Ma, đồng thời đối nói với các đệ tử gia tộc ở xung quanh: "Đều nhìn kỹ cho tôi, đừng để nó chạy mất."

Hỏa Ma rống giận, vung lên một nắm đấm đang rực cháy Liệt Diễm, hung hăng đánh tới phía Mục Hạo.

"Chút tài mọn." Mục Hạo có chút khinh thường, hoàn toàn không để nó vào mắt, vung ra một quyền đánh tới Hỏa Ma.

Ầm!

Hai nắm đấm va chạm, uy thế kinh người, sắc mặt Mục Hạo thay đổi rõ rệt, trong nháy mắt lập tức lui về phía sau, trên nắm tay vẫn còn dính một tia Liệt Diễm, sau đó tiện tay dập tắt Liệt Diễm.

"Con mẹ nó, lực lượng thật mạnh."

Mục Hạo thì thầm trong lòng, lúc đầu vốn không có loại cảm giác này, nhưng sau khi giao thủ, anh ta mới phát hiện ra rằng mọi thứ rõ ràng khác xa với những gì anh ta đã nghĩ.Hỏa Ma đạp mạnh bước chân, ngọn lửa phía sau tăng vọt, trong nháy mắt xuất hiện ở bên người Mục Hạo.

"Hừ, không biết tự lượng sức mình." Mục Hạo lạnh lùng nói.

Nhưng rất nhanh, tình huống cũng có chút không thích hợp, chỉ thấy Hỏa Ma nổi giận gầm lên một tiếng, hình thể tăng vọt, đánh ra hai quyền, sắc mặt Mục Hạo biến đổi lớn, lúc anh ta muốn ngăn cản, đã không kịp nữa rồi.

Ầm ầm!

Hai quyền trực tiếp đánh vào lồng ngực của Mục Hạo, đánh anh ta bay lên, một ngụm máu tươi phun ra ngoài.

"Cái gì?"

Mục Hạo trừng lớn hai mắt, giống như bản thân vừa gặp quỷ, tại thời điểm mà anh ta còn đang không dám tin, Hỏa Ma xuất hiện ở trước mặt của anh ta, nhấc chân, trực tiếp rút ra, hung hăng đá vào bụng của anh ta, Mục Hạo gặp phải một đòn nặng như vậy, làm sao có thể chống đỡ được, trực tiếp đụng gãy cây cối.

Ngô Thắng vẻ mặt ngưng trọng, anh ta và Mục Hạo đều xem thường Hỏa Ma, không nghĩ tới đang giao đấu thì trong nháy mắt, lực lượng Hỏa Ma vậy mà trong nháy mắt tăng vọt, đạt tới một mức độ đáng sợ.

Thật khó có thể tưởng tượng.

Với anh ta mà nói, Mục Hạo gặp bất hạnh thì anh ta căn bản không phải đối thủ của Hỏa Ma.

Dựa theo dưới loại tình huống này.

Dù không chết cũng phải trọng thương.

"Anh Ngô, cứu tôi."

Mục Hạo hét lên.

Ngô Thắng vốn dĩ là muốn xem kịch, nhưng một tiếng 'Anh' này của đối phương kêu có chút quả quyết, không có cách nào khác, Ngô Thắng xuất hiện ở trước mặt Mục Hạo, ngăn lại sát chiêu của Hỏa Ma.

Ầm ầm!

Đối với Ngô Thắng mà nói, may mắn thay thực lực của anh ta đã được tăng lên, nếu như trước khi được châm kim mà nói, với thực lực trước mắt của anh ta, chưa hẳn có thể chống đỡ được.

Ầm!

Hỏa Ma bị đẩy lui ra.

Ngô Thắng lạnh lùng nói: “Mục Hạo, tu vi của cậu không đủ, cần gì phải cậy mạnh, nếu như không phải tôi ở đây, cậu muốn giết chết Hỏa Ma, e là sẽ bị Hỏa Ma giết ngược lại.”

Anh ta đứng khoanh hai tay trước ngực, rất có phong độ của một cao nhân.

Một tiếng “anh” của Mục Hạo gọi cũng là trong lúc nóng lòng mới kêu lên. Không phải anh ta khoe khoang gì, thực lực của Ngô Thắng và anh ta cũng sàn sàn nhau mà thôi.

Nhưng khi thấy Ngô Thắng đánh lui Hỏa Ma chỉ bằng một chiêu.

Anh ta vô cùng kinh hãi.

Gặp quỷ rồi.

“Anh…”

Mục Hạo kinh ngạc nhìn Ngô Thắng. Anh ta không phải là đối thủ của Hỏa Ma, nhưng lại không ngờ Ngô Thắng lại có thể áp chế được đối phương. Chuyện này không thể nào xảy ra được.

“Ngạc nhiên đến vậy à?” Ngô Thắng hỏi, sau đó phóng về phía Hỏa Ma, hai chưởng vô cùng biến ảo. Mỗi một chưởng rơi xuống người Hỏa Ma đều phát ra một trận tiếng nổ vang.

Hỏa Ma phẫn nộ gào lên.

Nó phát hiện kẻ trước mắt này khá lợi hại, quyết định rút lui, trong chớp mắt biến mất không thấy tăm hơi.

“Đúng là có chút lợi hại đấy.”

Ngô Thắng giao thủ với Hỏa Ma trong chốc lát, anh ta cảm nhận được thực lực của đối phương rất mạnh, có Thần Hồn Cảnh, còn có khoảng cách cũng rất gần với Tam Diệu. Nếu không dựa vào thực lực của anh ta bây giờ, trong Thần Hồn có thể nói là vô địch.

“Ngô Thắng, sao anh không đuổi theo?” Mục Hạo hỏi.

Vừa nãy anh ta làm màu hơi quá, bị Hỏa Ma dạy dỗ một trận, cảm thấy vô cùng mất mặt.

Ngô Thắng thờ ơ nói: “Cậu đang dạy tôi làm việc?”

Giọng nói lạnh lùng, rất cao ngạo.

Mục Hạo ngây người, tựa như bị Ngô Thắng trấn áp, sau đó vội lắc đầu, xua tan ý nghĩ không thực tế này đi. Với anh ta mà nói, bản thân là một công tử của gia tộc lớn, có cùng địa vị với Ngô Thắng, dựa vào cái gì mà Ngô Thắng lại nói chuyện kiêu ngạo như vậy.

Mục Hạo nói: “Tôi chỉ muốn nói với anh, nếu bỏ qua lần này thì sẽ không còn lần sau nữa.”

Ngô Thắng nói: “Không gặp được cũng không sao, ngược lại là thực lực của cậu bây giờ hơi yếu, nếu gặp được Hỏa Ma, tôi khuyên cậu nên tránh đi, nếu không sẽ không gặp may như lần này đâu, có thể gặp được tôi.”

Câu nói này khiến Mục Hạo cảm thấy rất mất mặt.

“Tôi nhớ trước đây thực lực của anh cũng giống như tôi, tại sao giờ lại trở nên mạnh như vậy?” Mục Hạo hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận