Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1052: Lâm Phàm, tôi cũng muốn hôn như vậy (2)

Lâm Phàm, tôi cũng muốn hôn như vậy (2)

Nhân Sâm nâng mấy cái rễ lên, che đôi mắt của ông Trương với Tà Vật Công Kê lại: “Đây không phải là thứ mà trẻ con nên xem, để ta xem cho.”

Nhân Sâm nhìn một cách chăm chú, có chút nghẹn ngào. Một màn trước mắt làm nó nghĩ đến chủ cũ, hai người cũng không e ngại mà hôn môi trước mặt nó.

Nhưng…

Một lát sau.

Hai người tách ra, Lâm Phàm cùng Mộ Thanh đồng thời nhìn về phía đám người Nhân Sâm.

Đúng là tư thế như vậy, biểu cảm cũng y đúc.

Đối với Nhân Sâm mà nói thì giống như nhớ lại cảnh tượng trước kia, khi đó cũng như thế này, hai vị chủ cũ cũng làm vậy.

“Hu hu!”

Ngay lập tức, Nhân Sâm hóa thành đứa trẻ, không ngừng khóc, nước mắt phun ra hai bên.

“Ta nhớ bọn họ.”

Nhân Sâm khóc rất to.

Tà Vật Công Kê đột nhiên giật mình, nhìn thấy nước mắt của Nhân Sâm thì như thất của quý, không ngừng vẩy lưỡi gà để đón lấy nước mắt đang rơi xuống.

‘Anh Sâm, khóc chậm một chút.

Cho Tà Vật như ta một chút cơ hội đi mà.’

Nhưng mà tư thế không thích hợp nên nhận được rất ít, Tà Vật Công Kê nghĩ nghĩ, cầu giàu sang trong nguy hiểm, không thể ngồi chờ chết được. Cho nên nó dẩu mông gà lên, ném Nhân Sâm xuống rồi quay đầu, muốn dùng đầu lưỡi liếm mặt của Nhân Sâm, muốn nhận từ ngọn.

“Ngươi phiền quá đi!” Nhân Sâm dùng mấy cái rễ vật Tà Vật Công Kê xuống đất.

Tà Vật Công Kê nằm yên ở đó, trên mặt đầu vết roi, nước mắt gà chậm rãi rơi xuống. Ánh mắt vốn dĩ đầy sự chờ mong của nó dần hóa thành tuyệt vọng.

“Cho dù ngươi có để phí nước mắt thì cũng không muốn cho ta liếm, ta…”

Nó tuyệt vọng.

Thân là Tà Vật Anh Hùng như nó lại ở bên cạnh con người, thật sự quá mệt mỏi, vô cùng nguy hiểm, không những bị con người làm nhục mà còn bị tên này đánh, không lẽ đời này vô vọng đến vậy sao ?

Lâm Phàm cười.

Mộ Thanh thực ngốc.

“Để anh đưa em về.” Lâm Phàm nói.

Mộ Thanh khẽ đáp lại: “Vâng.”

Đêm nay sẽ là đêm khó quên đối với Mộ Thanh. Cô có cảm giác bản thân vẫn luôn trong trạng thái bị động, giống như mọi chuyện đều do đối phương dẫn dắt còn cô thì không có một chút chủ động nào.

Khách sạn.

“Ngủ ngon.” Lâm Phàm vẫy tay.

“Ngủ ngon.” Nói xong, Mộ Thanh lập tức vào trong. Hiện tại đầu cô rất rối, vẫn luôn không rõ manh mối, rất loạn, thực sự rất loạn, cần nghỉ ngơi thật tốt.

Lâm Phàm nhìn Mộ Thanh rời khỏi tầm mắt.

“Ông Trương, chúng ta trở về đi!”

Ông Trương tò mò hỏi: “Lâm Phàm, cảm giác hôn nhau là như thế nào?”

“Khá tốt.” Lâm Phàm nói.

Ông Trương hâm mộ nói: “Tôi cũng muốn cảm nhận.”

Lâm Phàm mỉm cười nói: “Vậy ông cần phải gặp được một người đồng ý hôn với ông, đây là chuyện không thể ép buộc người khác, nếu như ép buộc thì đó là chuyện sai trái.”

“Ồ, tôi biết rồi, về sau tôi sẽ hỏi đối phương.” Ông Trương ghi nhớ lời của Lâm Phàm.

Trên đường trở về.

Xúc tu của Nhân Sâm nhẹ vuốt đầu của Tà Vật Công Kê: “Vừa rồi quất đau ngươi sao?”

Tà Vật Công Kê rất muốn liều mạng với Nhân Sâm, nhưng mà đánh không lại nên trong lòng rất khó chịu.

“Cục cục!”

“Ồ, không đau, vậy là tốt rồi.”

Miệng Tà Vật Công Kê thầm phun “hương thơm”. ‘Mẹ ngươi, ngươi không nhìn vết roi trên mặt ta à?’

Đỏ rực.

Bầm tím.

‘Hiện tại nửa bên mặt của ta đều đã tê rần, còn hỏi đau hay không, thế mà ngươi còn bảo ta không đau, quả thực không phải người. Đúng rồi… đúng là không phải người, ngay cả người cũng không phải, tức quá đi mất!’

Tà Vật Công Kê rầu rĩ không vui.

Tâm trạng vô cùng không ổn.

Ban đêm.

Lâm Phàm đưa bọn họ trở về, sau khi ông Trương ngủ say thì rời đi. Anh nhảy lên rồi xuất hiện ở dưới khách sạn mà Mộ Thanh đang ở.

Lại nhảy lên.

Nhảy lên bức tường trên cửa sổ, ngồi ở đó rồi nhìn vào bên trong phòng. Ánh sáng mờ ảo trong phòng, anh mỉm cười đong đưa hai chân, ngẩn đầu nhìn bầu trời, từng ánh sao lập lòe.

Bên trong, Mộ Thanh tựa lưng vào giường, lặng yên suy nghĩ.

Cô chưa bao giờ nghĩ đến bản thân sẽ gặp phải chuyện như vậy.

Dần dần.

Mộ Thanh nghĩ đến rất nhiều chuyện, cầm chăn lên phủ đầu.

“Có lẽ… những gì anh ấy nói đều là thật.”

“Không được, sao có thể nghĩ như vậy?”

“Nhưng mà cảm giác hình như cũng không tệ lắm.”

Cô đã từng bị hội Ám Ảnh khống chế, chỉ cảm thấy rất mệt. Giống như một quân cờ, ngủ đông ở địa bàn của mình, thời điểm bị dùng thì lại không có khả năng chống lại.

Mà Lâm Phàm chính là người ném bàn cờ đi.

Tuyên bố…

Tôi không muốn mấy người hạ ván cờ này thì đừng ai nghĩ hạ.

Đối với người khác, Lâm Phàm là bệnh nhân tâm thần, đầu có vấn đề, nhưng với Mộ Thanh thì đôi khi anh mang lại cho cô cảm giác rất có khí khái đàn ông. Cảm giác được bảo vệ làm cô cảm thấy rất an toàn.

Gần đây Lý Quốc Phong thực điên cuồng.

Đầu tư một lượng lớn chi phí để xây dựng liên minh Cao Viện. Hiện giờ đã xây được bộ khung của Cao Viện, chỉ cần bày trí dựa trên bộ khung đó là được. Có rất nhiều công nhân tràn vào bên trong, bắt đầu lắp đặt thiết bị toàn bộ.

Tốc độ rất nhanh.

Cứ tình hình này thì không bao lâu, liên minh Cao Viện có thể được thành lập.

Hiện tại đã có rất nhiều tộc Tinh Không gia nhập đoàn đội của Lý Quốc Phong, bọn họ hình thành đoàn đội, chịu trách nhiệm vận hành liên minh Cao Viện. Lý Quốc phong yêu cầu tộc Tinh Không đưa ra phương pháp tu luyện, còn có đội ngũ dạy học chuyên nghiệp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận