Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 639: Thần Thái Dương Apollo... chết (3)

Thần Thái Dương Apollo... chết (3)

Không phải sợ hãi, mà là ngạc nhiên, hoặc là không ngờ như vậy, lại có dân bản địa đến khiêu chiến với anh ta, đây là một kiểu tự tin, hay là nói anh ta vẫn chưa làm chút chuyện gì đó với dân bản địa, làm cho dân bản địa rất điên cuồng ngang ngược, không có bất kỳ cảm giác sợ hãi nào đối với anh ta?

“Được đấy.”

Mục Hạo khẽ cười.

Khi có người tìm cái chết, chắc chắn không thể ngăn cản được.

Bắc Đào thầm thở dài, thật sự là đồ ngốc, xem như đã gặp được rồi.

...

“Mùi thơm ở đâu đến, cậu có ngửi thấy không?” Ông Trương hỏi.

Ọt ọt ọt!

Anh ngửi thấy mùi thơm thì ôm bụng, bụng phát ra tiếng ọt ọt ọt, anh nhón mũi chân, ngẩng đầu nhìn đến phía xa, hy vọng tìm được nơi bắt nguồn tỏa ra mùi thơm.

Lâm Phàm nói: “Có.”

Độc Nhãn Nam và những người khác đều vô cùng tò mò, vừa rồi không có mùi thơm gì, thế nhưng khi họ đi đến chỗ này thì đã ngửi thấy mùi này.

“Cũng cẩn thận một chút nhé, đề phòng có nguy hiểm.”

Ông ta lên tiếng nhắc nhở.

Lâm Phàm chỉ về phía trước nói: “Ở đó, ông Trương đi với tôi.”

Họ chạy đến phía trước mà không hề sợ hãi.

Độc Nhãn Nam đưa tay ra muốn ngăn cản họ, các người có thể có một chút sợ sệt đối với nơi này không, có thể đừng coi trời bằng vung hay không, thật sự rất đáng sợ đấy.

“Đuổi kịp nhé.”

Ông ta cũng không muốn nói câu nào.

Có lẽ có sức mạnh thì thật sự có thể muốn làm gì thì làm, coi trời bằng vung đấy.

Tà Vật Công Kê đang hoang tưởng, loài người ngu xuẩn hấp tấp đến nơi này, ngay cả Tà Vật nội ứng Anh Hùng như tôi cũng cảm thấy sợ sệt, vậy mà ngay cả một chút cảnh giác cũng không có.

Đợi đến lúc gặp nguy hiểm, sợ là chỉ biết viết chữ chết thế nào thôi.

Trôi qua chưa bao lâu.

Cuối cùng họ đã đến được nơi tỏa ra mùi thơm.

Là thi thể, hơn nữa còn là thi thể bị vặn gãy thành mấy khúc.

Thần Thái Dương Apollo.

“A! Lâm Phàm, tôi sợ.” Ông Trương rụt lại sau lưng Lâm Phàm, tỏ ra vẻ rất sợ hãi.

Lâm Phàm trấn an: “Đừng sợ, có tôi ở đây, không có người nào có thể làm hại đến ông.”

“Làm sao lại như vậy.” Độc Nhãn Nam kinh sợ, giống như gặp quỷ vậy, sức mạnh của Apollo rất mạnh, cho dù là ông ta cũng chưa hẳn có thể chiến thắng đối phương, có lẽ phải đột phá hết sức, cùng lắm cũng không phân được như nhau mà thôi, chỉ là bây giờ Apollo này ở trước mắt, rốt cuộc gặp phải cái gì, mà bị người ta đánh thành như vậy, quả thực không dám tin.

“A di đà Phật!”

Đại sư Vĩnh Tín chắp hai tay trước ngực, đi lên niệm chú vãng sanh, tiễn cậu một đoạn đường, xem như là lão nạp từ bi hỷ xả.

“Bộ dạng này mà có thể có mạng sao?” Lâm Đạo Minh hỏi.

Độc Nhãn Nam nói: “Ông đã như vậy, ông cho rằng có thể có mạng sao.”

Lâm Đạo Minh không nói được lời nào để phản bác, nói nói thế thôi, hà cớ gì chống lại tôi, nếu như tôi biết luyện quỷ thuật Mao Sơn, chắc chắn có thể luyện chế thi thể của đối phương thành quỷ.

Mà ngay lúc này.

“Tôi chưa chết.”

Đầu của Apollo bị vặn xuống dưới, đột nhiên mở to mắt, kêu lên với Độc Nhãn Nam.

Độc Nhãn Nam kinh sợ, trợn tròn mắt, rốt cuộc Apollo bị cải tạo đến mức độ nào, chẳng lẽ đầu của anh ta cũng bị cải tạo sao.

“Đừng ngạc nhiên, khoa học kỹ thuật của nước Tinh Thiêu không phải là điều mà các người có thể tưởng tượng, hãy đưa đầu của tôi về nước Tinh Thiêu.”

Giọng điệu nói chuyện của Apollo có chút quái lạ, giống như đang ra lệnh cho ai vậy.

Bây giờ Apollo rất hối hận, nếu như ông trời cho anh ta cơ hội một lần nữa thì anh ta thề với trời chắc chắn sẽ không tin mắt máy móc của mình bị hỏng.

Ông trời ơi!

Đất đai ơi!

Bị giết ngay lập tức, nếu không tự thể nghiệm cảm giác đó thì không có cách nào hiểu, thật sự đau không nói nên lời.

Độc Nhãn Nam nheo mắt, sắc mặt thay đổi bất ổn.

Ông ta đang suy nghĩ.

Nếu ông ta cứu, vậy thì sẽ mang đến phiền phức cho Long Quốc, hành vi hống hách lộng hành không kiêng nể của quốc gia họ khiến Độc Nhãn Nam rất khó chịu.

“Được.”

Độc Nhãn Nam bước tới trước, giơ chân lên.

“Ông...”

“Ken két!”

Trong nháy mắt đầu của Apollo bị đạp nát.

Sắc mặt của đại sư Vĩnh tín và những người khác đều không có biểu cảm gì.

Độc Nhãn Nam hành động rất bá đạo và quyết đoán, căn bản là không cho Apollo có bất kỳ cơ hội phản ứng nào, mà kể cả đối phương có kịp thời phản ứng thì cũng có thể như thế nào chứ, đầu còn sống nhưng không có tay chân thì chính là đồ bỏ đi.

Chả khác gì thịt cá nằm trên thớt gỗ, mặc cho người ta chém giết.

"A Di Đà Phật, một bước này của lãnh đạo giẫm sai chỗ, hi vọng thí chủ có thể an tâm rời đi."

Đại sư Vĩnh Tín chắp tay trước ngực, miệng niệm Phật A Di Đà siêu độ cho Apollo, hi vọng anh ta có thể về cõi vĩnh hằng.

Lâm Đạo Minh cười nói: "Nước Tinh Thiêu tổn thất một cường giả cấp Thiên Vương, chuyện này đối với bọn họ mà nói, đúng là một tai họa, chẳng qua là thiên đạo luân hồi, báo ứng rốt cuộc đã đến."

Độc Nhãn Nam quyết định giẫm chết Apollo, chính là hi vọng anh ta sẽ biến mất vĩnh viễn.

Lúc đó Apollo đã bị đối phương vặn gãy thành nhiều đoạn, tính mạng chỉ còn nằm trên cái đầu của anh ta. Tại thời điểm cải tạo, người ta đã chuẩn bị sẵn sàng, cho dù anh ta có bị ai đó chém chết, chỉ cần giữ được cái đầu nguyên vẹn là có thể sống sót.
Bạn cần đăng nhập để bình luận