Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 744: Đây là tình huống bình thường (2)

Đây là tình huống bình thường (2)

Tộc Lão sờ yết hầu. Bởi vì lớn tuổi, thân hình gầy gò, nên hầu kết khá lồi ra, nhưng hiện tại hầu kết lại biến mất không thấy, giọng nói biến thành giọng nữ. Có lẽ là nghĩ đến chuyện gì đó đáng sợ, chỉ thấy Tộc Lão giống như không thấy người xung quanh mà sờ xuống phía dưới. Khuôn mặt vốn hơi đỏ hồng, nháy mắt trở nên tái nhợt vô cùng.

Không có một chút huyết sắc nào.

Ngô Thắng bị hành động của Tộc Lão làm cho ngớ ra, hoặc là nói không ngờ sẽ như vậy.

Tộc Lão trừng mắt nhìn Ngô Thắng, nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Ngô Thắng không biết trả lời như thế nào, sao anh ta biết được sẽ xảy ra chuyện như vậy, dù sao cũng không phải anh ta tự mình ra tay. Chỉ có thể nhìn qua Lâm Phàm và ông Trương, hy vọng bọn họ có thể giải thích.

“Tộc Lão, vị đại sư này chính là người đã cứu ông.” Ngô Thắng giới thiệu.

Đối với ân nhân cứu mạng, Tộc Lão cũng không vì tình huống hiện tại mà nổi trận lôi đình, mà là ôn hòa nói: “Cảm ơn ân cứu mạng, chỉ là tình trạng hiện giờ của tôi hình như có chút không đúng, vẫn mong đại sư giải thích nghi hoặc giúp tôi.”

Lâm Phàm và ông Trương đang trò chuyện với nhau thì nghe thấy lời đối phương.

Lộ vẻ rất tò mò.

Bọn họ cũng không quá rõ lời đối phương rốt cuộc là có ý gì.

“Có gì cần giúp đỡ sao?” Lâm Phàm hỏi.

Tộc Lão nói: “Rất cảm ơn ân cứu mạng của hai người, nhưng yết hầu của tôi mất rồi, còn có vật tượng trưng của đàn ông cũng mất luôn. Điều này không thể chấp nhận được.”

Nói rất uyển chuyển.

Vật tượng trưng của đàn ông.

Lâm Phàm và ông Trương nhìn nhau, đều không hiểu ra sao cả.

Không nghe hiểu lời đối phương nói cuối cùng là có ý gì, sau đó rỉ tai thì thầm thảo luận.

“Thứ ông ấy nói là gì vậy?” Lâm Phàm hỏi.

“Không biết nữa.” Ông Trương cũng cảm thấy khó hiểu, ‘vật tượng trưng của đàn ông’ mà đối phương nói rốt cuộc là thứ gì.

Tuy rằng, bọn họ đã ở trong bệnh viện tâm thần Thanh Sơn một khoảng thời gian rất dài, nhưng mỗi ngày đều xem tin tức, biết được rất nhiều thứ. Nhưng thứ mà đối phương nói, bọn họ thật sự không hiểu.

“Có thể nói rõ hơn chút không?” Lâm Phàm hỏi.

Ông Trương gật đầu, nói: “Ừm, mong có thể nói rõ hơn chút, tôi và cậu ấy thật sự nghe không hiểu lắm.”

Tộc Lão ngẩn ra, cũng đã nói trắng ra như vậy rồi, vì sao còn nghe không hiểu chứ?

Điều này làm cho ông ta rất phiền não.

Vừa rồi vì quá kinh hãi, không có để ý tình hình xung quanh. Nhưng bây giờ, ông ta không thể cư xử như vừa nãy nữa, tộc nhân đều ở đây, sợ là sẽ trở thành trò cười.

Cẩn thận suy nghĩ.

Hy vọng có thể dùng từ ngữ thích hợp để nhắc nhở đối phương, nhưng mà nghĩ cả buổi trời, cũng không nghĩ ra từ ngữ nào thích hợp để hình dung.

Ông ta thật sự rất muốn hỏi… nhóc con, cậu có phải là cố ý không.

Chỉ cần là đàn ông, ai mà không hiểu.

Ngô Thắng ở một bên, cảm thấy đã đến lúc anh ta ra mặt rồi.

“Lâm Phàm, đại sư, ý của Tộc Lão nhà chúng tôi chính là, ông ấy vốn là nam, vì sao lại biến thành nữ? Di chứng của thuật châm cứu bằng ngân châm này thật sự kinh khủng như vậy sao?” Ngô Thắng hỏi.

Ông Trương và Lâm Phàm lại nhìn nhau một cái.

Xuất hiện triệu chứng trước giờ chưa từng có.

Ông Trương đã châm cứu nhiều năm, chưa từng gặp phải tình huống như hiện giờ.

“Cởi quần xem thử đi.” Ông Trương rất tò mò. Ông ta cảm thấy thuật châm cứu của mình lẽ ra sẽ không có năng lực như vậy, nhưng mà bệnh nhân cũng đã nói vậy rồi, chứng tỏ chỗ đó xuất hiện một chút vấn đề nhỏ.

Lâm Phàm nói: “Chúng tôi cần phải tận mắt nhìn mới có thể biết là xảy ra chuyện gì.”

Khi bọn họ nói ra những lời này.

Hiện trường rất yên tĩnh.

Tộc Lão nghẹn họng nhìn bọn họ trân trối, không biết vì sao lại có cảm giác không lời nào để nói.

Luôn cảm thấy hai người trước mắt chứa đầy ý xấu với ông ta.

“Tộc Lão, hai người bọn họ là bạn tôi quen ở đây, bản lĩnh cao cường, Tộc Lão có thể hồi phục lại, đều là nhờ công lao của bọn họ. Hơn nữa vết thương mà Tộc Lão chịu phải trong di tích rất nặng, kề cận với cái chết. Nếu như không phải có đan dược níu lại chút hơi tàn, sợ là khó mà chống đỡ được đến đây.”

Ngô Thắng nhỏ giọng giải thích.

“Bọn họ không hề có ý xấu, có lẽ thật sự là đã có chỗ nào đó xuất hiện vấn đề.”

Anh ta làm như vậy chính là mong Tộc Lão có thể hiểu.

Những lời bọn họ nói, không hề cố ý giỡn cợt, mà là ở phương diện này, xuất hiện một số di chứng là chuyện rất bình thường.

Tộc Lão biết lời Ngô Thắng nói là thật, nhưng mụ nội nó thật khó mà chấp nhận được.

Ngô Thắng giơ tay, phân phó: “Các người đều ra hết đi.”

Bắt đầu dọn sạch hiện trường.

Hết cách.

Chỉ có thể ủy khuất Tộc Lão cởi quần, để cho đại sự và Lâm Phàm kiểm tra xem thử.

Những con em tộc nhân vây xem đều có chút không muốn đi, đều muốn nhìn xem phía dưới của Tộc Lão cuối cùng là dạng gì.

Biến mất?

Chắc là không có khả năng.

Dùng đầu óc mê muội của bọn họ để tưởng tượng, rất khó tưởng tượng ra cuối cùng là dạng gì.

Cậu chủ nhà mình cũng muốn bọn họ đi ra.

Sao có thể không nghe.

Luyến tiếc rời khỏi phòng.

Ngô Thắng nói: “Tộc Lão, bây giờ trong phòng đã không còn người khác nữa, chi bằng cởi xuống xem thử đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận