Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1324: Ta chỉ coi ngươi là bạn bình thường (2)

Ta chỉ coi ngươi là bạn bình thường (2)

Ông ta lại nói ra lời không lễ phép như vậy với đối phương, thật là đáng chết.

"Vừa rồi tôi không phải nói với cậu, ngàn vạn lần đừng để ở trong lòng." Giáo hoàng bước nhanh đi tới bên cạnh Lâm Phàm, nhận lấy sợi dây trong tay Lâm Phàm, tự mình dắt ngựa, dẫn Lâm Phàm đi vào bên trong.

"Không cần khách sao như vậy đâu." Lâm Phàm mỉm cười nói.

Giáo hoàng nói: "Cần chứ."

Đùa sao.

Ông ta có thể đắc tội bất cứ ai, chỉ không dám đắc tội đối phương, nghĩ đến thực lực đáng sợ của đối phương, ông ta cũng cảm thấy vị trí giáo hoàng này dường như chẳng ngon nghẻ gì.

"Gần đây sống có tốt không?" Lâm Phàm hỏi.

"Tốt, cực kì tốt."

"Thật lâu không gặp, hôm nay mới tiễn con gái đi, sau này tôi cũng rất rỗi rãi, có nghe được tin tức liên quan tới Thần Hắc Ám không?" Lâm Phàm cảm thấy không nỡ khi đưa Khả Lam đi như vậy, nhưng chẳng biết tại sao, không ngờ lại có loại cảm giác cực kì ung dung, tựa như tự do lại trở lại vậy.

Loại cảm giác này rất vi diệu.

Rất kỳ lạ.

Giáo hoàng nói: "Tôi vẫn luôn sai người dò hỏi chuyện có liên quan đến Thần Hắc Ám nhưng không có bất cứ thu hoạch nào."

Ông ta sai người dò hỏi cái rắm.

Quên sự tồn tại Lâm Phàm còn không kịp, đâu nghĩ tới loại chuyện này, nhưng đối mặt với câu hỏi của đối phương phải tỏ ra tôi có ý dò hỏi.

Không có ý gì khác, chỉ là muốn để cho cậu cảm nhận được sự tôn kính của tôi đối với cậu.

"Ồ, không sao, tôi cũng chưa tìm được."

Giáo hoàng chỉ có thể cười đối mặt.

"Ông và Archi có liên lạc sao? Cũng đã lâu không nhìn thấy gã ta, gã ta đối xử đối với ông không tệ, hai người hẳn là thường liên lạc chứ nhỉ." Lâm Phàm nghĩ đến Lãnh chúa Abyss, tên kia trông rất dữ tợn, nhưng qua tiếp xúc ngắn ngủi lúc đó, phát hiện đối phương coi như không tệ, bản tính chỉ là có chút nóng nảy mà thôi.

Giáo hoàng cười khổ trong lòng, dám gọi Lãnh chúa Abyss Archimonde là Archi, chỉ sợ cũng chỉ có một mình cậu ta dám như vậy thì phải.

"Haiz, ngược lại là không có, từ sau ngày đó cậu nói với tôi, tôi vẫn bận rộn truyền bá Quang Minh, đi lại khắp nơi, du thuyết khắp nơi, ngay cả thời gian ngủ cũng không có."

Ông ta nghĩ lại lời mình nói.

Có chút gượng gạo.

Tuyên truyền cái rắm.

Ông ta đến các chi nhánh chính là để tăng cường quyền lực, truyền bá uy nghiêm giáo hoàng của ông ta, để đề phòng có người muốn gây chuyện, đưa những kẻ lòng mang ý xấu kia đến trong Quang Minh.

"Vậy à, thật là vất vả cho ông."

"Không vất vả, tôi nên làm vậy."

Nhưng nói thật.

Bởi vì sự xuất hiện của Lâm Phàm.

Giáo hoàng quả thật không dám xuống tay đối với bất cứ một người bình thường nào, đối phó đều là người có năng lực, chính là sợ bị Lâm Phàm biết, sau đó chà sát ông ta trên đất.

Lâm Phàm nói: "Gọi Archi ra, trò chuyện cùng nhau chút đi."

"Mời đi theo tôi, nơi này không quá tiện." Giáo hoàng nghĩ đến mở thông đạo Abyss, sẽ dẫn tới việc ma khí Abyss bị lộ, vẫn là tới địa cung thích hợp hơn.

Chỗ đó không ai biết.

Hơn nữa còn có ma trận quang minh, cho dù là ma khí Abyss cũng không thể nào khuếch tán ra.

Địa cung!

Giáo hoàng làm như cũ, vẽ trận văn, sau đó một luồng ánh sáng bùng lên, thông đạo Abyss mở ra.

"Lãnh chúa Abyss Archimonde giáng xuống đi..."

Lẳng lặng chờ đợi.

Giáo hoàng cau mày, tình hình dường như có gì đó không ổn. Theo lý thuyết, Lãnh chúa Abyss hẳn xuất hiện từ lâu, nhưng bây giờ đây rốt cuộc là chuyện gì, luôn cảm thấy có phần không giải thích được.

Trong phút chốc.

Thông đạo Abyss chấn động.

Lãnh chúa Abyss xuất hiện từ thông đạo, trước kia mỗi khi xuất hiện cũng sẽ nói vài lời phách lối để khen ngợi uy lực của bản thân, nhưng bây giờ khi thấy tình hình của Lãnh chúa Abyss, Lâm Phàm và giáo hoàng đều hơi kinh ngạc.

Thật thê thảm!

Chỉ thấy toàn thân Lãnh chúa Abyss bị thương, cơ thể rất tàn tạ, máu chảy không ngừng, có vẻ rất thảm hại, làm cho người khác cảm giác giống như có thể chết bất cứ lúc nào.

Lo lắng nhất chính là giáo hoàng.

Nếu như Lãnh chúa Abyss chết, ông ta cũng không sống được.

"Giáo hoàng, lời triệu hồi của ông rất kịp thời." Lãnh chúa Abyss chật vật nói, sau đó thấy còn có người, cẩn thận nhìn một chút, bỗng ngạc nhiên, không nghĩ tới lại là con người mà gã ta cũng vẫn sẵn lòng gặp.

Chính là người làm cho Lãnh chúa Abyss như gã ta đều rất mất mặt.

Lâm Phàm nói: "Sao ngươi bị thương thành như vậy..."

Lãnh chúa Abyss im lặng suy nghĩ, sau đó nói: "Không nghĩ tới lúc gặp mặt lần nữa, ta lại thảm hại không chịu nổi như vậy..."

"Ta tới xem thử." Lâm Phàm đi tới bên cạnh Lãnh chúa Abyss, phát hiện gã ta bị thương rất nghiêm trọng, thân xác đều bị phá hỏng, có thể thấy tim đang đập, trên vết thương lưu lại lớp sương đen nào đó có sức ăn mòn cực mạnh, không ngừng ăn mòn máu thịt của gã ta: “Ta giúp ngươi..."

Vừa dứt lời.

Lòng bàn tay Lâm Phàm ngưng tụ ánh sáng chói mắt, một luồng sức mạnh ma pháp thần thánh ngưng tụ lại.

Thấy vậy giáo hoàng sợ đến nỗi mặt tái mét.

"Đừng... đừng, muôn ngàn lần không thể."

Lâm Phàm nghi ngờ nói: "Sao vậy?"

Giáo hoàng trừng hai mắt như thể gặp ma, đại lão cậu là thật sự không biết hay là giả vờ không hiểu. Gã ta là ác ma Abyss, cậu dùng ma pháp thần thánh chữa thương, vậy thì sẽ chỉ làm vết thương càng thêm nặng. Hơn nữa nhìn sự dao động của luồng ma lực này vừa rồi, chỉ cần rơi xuống, Lãnh chúa Abyss tuyệt đối không sống được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận