Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1001: Kết thúc (3)

Kết thúc (3)

Quyền của ông ta, người khác không học được, đi đường quyền cũng là đường quyền của chính mình, không có chiêu thức cố định, đã đạt đến mức trở lại nguyên trạng, tùy tâm mà động. Vương Bát Quyền vào tay ông ta đều có thể đánh chết cao thủ tuyệt thế.

hai vị Thiên Địa thánh chầm chậm lạy Lâm Phàm một cái.

“Cảm ơn sự dìu dắt của Lâm trang chủ, chỉ điểm hai người chúng ta đi đến cảnh giới võ đạo như ngày hôm này, đời này không còn gì tiếc nuối.”

“Xin hỏi Lâm trang chủ mạnh đến nhường nào?”

Đây là điều cuối cùng họ muốn biết.

Lâm Phàm nói: “Rất mạnh.”

Hai vị Thiên Địa thánh nghe thấy lời này, mỉm cười, từ từ nhắm mắt, hơi thở phiêu tán.

“Bạn tôi đi thanh thản.” Lâm Phàm chầm chậm nói.

Anh chôn hai vị Thiên Địa thánh trong sơn trang. Tiểu Tiểu biết tin hai vị Thiên Địa thánh đã ra đi, thì đau lòng một trận.

Sơn trang đã từng náo nhiệt, dần dần có chút vắng vẻ.

Lúc trước có ba người câu cá cùng Lâm Phàm, nhưng bây giờ chỉ còn một mình Tiểu Tiểu. Đối với Tiểu Tiểu mà nói, nàng ta vẫn cảm thấy là thiếu nữ thanh xuân tràn đầy sức sống, nhưng không đã không còn ý nghĩ lúc nào cũng muốn tỏ tình với Lâm ca ca, hoặc là muốn ngủ cùng Lâm ca ca.

Sự thay đổi trạng thái tâm lý đó rất vi diệu.

Lại là hai mươi năm sau.

Bầu không khí trong phòng rất áp lực.

Cuối cùng Hàn Yên cũng không thể tránh khỏi cái chết. Một đời nàng ta không hề rực rỡ muôn màu, cả đời đều ở tại Tử sơn phủ Lâm. Con người khí đứng trước cái chết, sẽ nhớ lại những chuyện trước kia.

Tất cả mọi chuyện đều sẽ phát lại trong đầu như một đoạn phim trong thời gian ngắn ngủi.

Hàn Yên cảm thấy thỏa mãn.

Bởi vì nàng ta nhìn thấy em gái an toàn trưởng thành.

“Tỷ tỷ, tỷ đừng đi.” Hàn Tiểu Tiểu quỳ bên giường, kéo tay Hàn Yên, đã khóc đến mức người đầy nước mắt.

Vẻ ngoài của Hàn Yên không già lắm, đều là công lao của thuật dưỡng sinh, nhưng chức năng cơ thể đã đi đến cực hạn. Tu vi của nàng ta không tính là thâm hậu, có thể chịu đựng đến hiện tại, đã rất không dễ dàng rồi.

“Muội muội, chăm sóc tốt cho bản thân.” Điều Hàn Yên không yên lòng nhất chính là em gái, cũng may mọi thứ đều rất tốt. Ngẫm lại quá khứ, nàng ta lại có cảm giác sống uổng phí một đời.

Cái gì cũng chưa từng hưởng thụ.

Nàng ta nhìn về phía Lâm Phàm, chầm chậm nói: “Ta có thể hỏi ngươi một chuyện không?”

“Ừm, được, cô hỏi đi.” Lâm Phàm gật đầu. Tuy rằng hai người họ không phải rất thân thuộc, nhưng bất kể thế nào, cũng đã sinh sống cùng nhau rất lâu, không thể tính là bạn thân, nhưng cũng tính là bạn bè.

Hàn Yên nói: “Mục đích mà ngươi giữ lại bọn ta rốt cuộc là gì?”

Đây là tâm bệnh của nàng ta, cũng là sự thật nàng ta muốn biết nhất.

Lâm Phàm nghe vậy, hơi có chút sửng sốt, cầm ngọc bội bên hông lên, nói: “Trước kia khi các cô đến đây, không phải cô đã ném một nửa miếng ngọc bội cho tôi sao, nói là muốn sống ở đây. Tôi rất đồng ý với yêu cầu muốn ở lại đây của các cô, tôi không có mục đích gì cả.”

Hàn Yên trợn tròn mắt, giống như là nộ hỏa công tâm, đánh vỡ huyền quan, muốn sống lại đời thứ hai. Nàng ta nắm chặt cánh tay Lâm Phàm, dáng vẻ như thể muốn lật người, đánh cho Lâm Phàm một trận.

Dần dần.

Hàn Yên buông cánh tay Lâm Phàm ra, nở nụ cười.

“Thì ra… đều là ta nghĩ nhiều.”

Sau đó ánh mắt dần dần thất thần.

“Lâm Phàm… kiếp sau ngươi đừng để ta gặp được, bằng không ta sẽ không tha cho ngươi.”

Hàn Yên rốt cuộc rời đi.

Nàng ta không cam lòng, tức giận rời khỏi thế giới khiến nàng ta cảm thấy lo lắng, không ai biết rốt cuộc trong lòng nàng ta đang nghĩ gì.

Nàng ta là nữ nhân, một nữ nhân còn trẻ đầy ắp những kỳ vọng tươi đẹp về tương lai, mong gặp được nửa tri kỷ còn lại, tay trong tay đến già, ân ân ái ái.

Nhưng tất cả đều là giấc mơ.

Cả đời này, chuyện duy nhất nàng ta có thể làm là chiến đấu chống lại Lâm Phàm, chống lại trời, chống lại đất, chiến đấu đến cuối cùng mới phát hiện ra từ trước đến nay luôn chống lại không khí.

Hàn Yên không muốn thừa nhận chuyện này.

Tất cả những gì nàng ta làm đều là để bảo vệ muội muội của mình, đi hết cuộc đời này điều duy nhất có thể an ủi nàng ta chính là bảo vệ muội muội, làm sao có thể nói tất cả những chuyện nàng ta làm đều do nàng ta nghĩ quá nhiều.

"Lâm ca ca, người thân nhất của muội cũng đã đi rồi, sau này muội chỉ còn muỗi huynh."

Tiểu Tiểu là người buồn nhất, từ trước đến nay nàng ta đã luôn đấu tranh với tỷ tỷ của mình, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, tỷ tỷ sẽ luôn là người tốt nhất trong lòng nàng ta.

Lâm Phàm xoa đầu Tiểu Tiểu: "Sau này huynh sẽ ở bên cạnh muội."

Trong mỗi giấc mơ, từ lâu Lâm Phàm đã quen với việc sinh tử, gặp phải tình huống như vậy anh sẽ cảm thất rất buồn, nhưng cứ liên tục gặp phải, mỗi khi nhìn thấy anh lại hiểu ra.

Tất cả mọi người trong cuộc đời đều có cuộc sống hạnh phúc, ra đi không hối tiếc, đó là đích đến cuối cùng của họ, có thể một ngày nào đó trong tương lai, họ sẽ gặp nhau ở một nơi nào đó.

Thỉnh thoảng, Lâm Phàm sẽ nghĩ đến một chuyện.

Khi nào thì anh mới có thể hoàn thành nhiệm vụ?

Mặc dù chưa đọc nhiều sách nhưng nghĩa đen của nhiệm vụ vẫn có thể hiểu được, rõ ràng đã không có chuyện gì nữa, tại sao lại không thể quay về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận