Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1015: Mẹ, ông cụ này thật đáng thương

Mẹ, ông cụ này thật đáng thương

Đúng vậy, cảm giác mà Lâm Phàm cho ông ta rất yếu, trong tay cầm dụng cụ câu cá, ánh mắt bình tĩnh, giống như những thiếu niên mờ mịt khi nhìn thấy nguy hiểm, cảm giác không có sức lực đó khiến người khác cảm thấy rất phấn khích.

Hồn Nhạc phân tích, bây giờ chính là cảm giác đó.

Lâm Phàm nói: “Công việc của tôi là bảo vệ sự an toàn của thành phố này, tháng nào tôi cũng có tiền, vì vậy tôi phải làm việc xứng đáng với tiền lương của tôi.”

Mặc dù anh chưa từng nhìn thấy tiền lương.

Nhưng anh biết tiền lương đã được đưa vào Thanh Sơn. Anh rất hài lòng với chuyện này, cho rằng mình có thể giúp Thanh Sơn là một việc rất đáng vui mừng.

Hồn Nhạc soạt một tiếng, biến mất tại chỗ, sau đó xuất hiện trước mặt Lâm Phàm, lá cờ trong tay tản ra làn khói đen nồng nặc, một sự áp bức mạnh mẽ bao phủ tất cả mọi người.

“Đúng là muốn chết.”

Ánh mắt ông ta như dao, phất cờ trong tay, đột nhiên, lá cờ tỏa ra ánh sáng bao phủ lấy Lâm Phàm.

“Không một ai có thể ngăn cản ta hút lấy linh hồn của những sinh linh trong thành phố này.”

“Ha ha ha…”

Hồn Nhạc cười lớn một cách hăng hái, uy lực khiến người khác sợ hãi.

“Quả nhiên ông là một người xấu đáng sợ, đối phó với người xấu, chúng ta nên… Ông trương ông nói đi.”

Ông Trương cao giọng hét: “Đánh chết ông ta.”

Lâm Phàm nâng tay, đấm một đấm đến trước mặt Hồn Nhạc, sức mạnh rất đáng sợ. Sắc mặt Hồn Nhạc thay đổi, nắm đấm còn chưa đến, luồng sức mạnh đó đã truyền đến khiến ngũ quan của ông ta méo mó.

Ầm!

Răng rắc!

Lúc âm thanh vang vọng lên cũng là lúc khung xương trên mặt Hồn Nhạc vỡ nát, răng lợi vỡ vụn nuốt vào bụng. Cú đấm tràn đầy sức mạnh đáng sợ đó khiến cơ thể Hồn Nhạc run rẩy, sức mạnh đó chảy trong mỗi một nơi trong người ông ta.

Kết thúc rồi…

Hồn Nhạc ngông cuồng tự đại ra đi một cách bi tráng, cơ thể mềm nhũn ngã xuống đất, Chiêu Hồn Phiên nắm trong tay lăn lóc trên mặt đất.

Bất kỳ ai cũng sợ chết.

Cho dù là một Hồn Nhạc ngạo mạn, lúc gặp phải nguy hiểm cũng sẽ cầu xin, hy vọng đối phương có thể tha thứ cho mình.

Chỉ là tốc độ ra tay của Lâm Phàm quá nhanh, sức lực quá mạnh, sao ông ta có thể chịu nổi một cú đấm, cho dù đối phương muốn xin lỗi cầu xin thì cũng không có cơ hội.

“Đã thành công tiêu diệt.” Lâm Phàm nói.

Anh sẽ không nương tay với người xấu.

Độc Nhãn Nam ngồi xổm, nhìn vẻ mặt thê thảm đến không nỡ nhìn của đối phương, nhẹ giọng thở dài. Thật là quá thảm, đã không còn nhìn ra hình người nữa rồi, ngũ quan thật sự đã méo mó, nếu phải hình dung thì là món đồ sứ làm bằng đất bị nặn đến biến dạng, đại khái chính là như vậy.

Ông Trương cầm lấy tay Lâm Phàm, lo lắng nói: “Tay có đau không?”

“Không đau, rất tốt.” Lâm Phàm nhúc nhích tay, không có vết thương gì cả.

Ông Trương vỗ vỗ ngực: “Không bị thương thì tôi yên tâm rồi, tôi chỉ sợ ông ta làm cậu bị thương thôi.”

Độc Nhãn Nam quay đầu qua, ánh mắt nhìn ông Trương một cách kỳ lạ. Trong đầu ông ta nghĩ rất đơn giản, đây còn là lời mà con người nói sao? Đối phương bị đấm một đấm biến thành như vậy, thế mà ông ta lại còn lo lắng Lâm Phàm có bị thương hay không.

Thật là đáng sợ mà.

Độc Nhãn Nam không hiểu tình yêu của ông Trương đối với Lâm Phàm, ông ta chỉ nghĩ đó là ngưỡng mộ và hận bản thân không có một tình bạn như vậy.

Lúc này, vào lúc Độc Nhãn Nam vừa định nhặt Chiêu Hồn Phiên lên, Ngô Hưng Vân mắt nhanh tay nhanh cầm lấy Chiêu Hồn Phiêu vào tay trước.

“Lãnh đạo Từ, thứ này rất nguy hiểm.” Ngô Hưng Vân nói.

Trong lòng Độc Nhãn Nam thầm mắng, tốc độ cướp bóc thật nhanh.

“Tôi biết là nguy hiểm, ông cầm cũng rất nguy hiểm, tôi thấy vẫn là giao cho tôi đi, để tôi tiêu huỷ nó.”

Ngô Hưng Vân lắc đầu nói: “Không được, vật này không thể tùy tiện tiêu huỷ, nhất định phải dùng phương pháp đặc biệt mới có thể tiêu huỷ được. Trong Chiêu Hồn Phiên có rất nhiều linh hồn, đa số đều là những người vô tội bị Hồn Nhạc hại chết, một khi thả ra thì chắc chắn sẽ dẫn đến tai hoạ.”

Ngô Thắng đứng ở một bên, không nói ra được câu nào.

Toàn bộ quá trình, anh ta đều nhìn Tộc Lão nói nhảm với Độc Nhãn Nam.

Anh ta là cậu chủ của Ngô tộc, da mặt hơi mỏng, không làm ra nổi hành vi da mặt dày như Tộc Lão được.

Nơi xa.

Rất nhiều bóng dáng đang lén lút.

“Đã chụp được cảnh tượng đó chưa?” Lý Yên m không ngờ Hồn Nhạc của Hồn tộc lại chết một cách thê thảm như vậy. Sức mạnh của Lâm Phàm đúng là quá đáng sợ, vốn dĩ Hồn Nhạc không phải là đối thủ của anh, đến Chiêu Hồn Phiên cũng bị người khác lấy đi.

Nàng ta không hề có chút cảm tình với người ở đây.

Người nàng ta hận nhất chính là Ngô Thắng.

Người đàn ông đê tiện.

Thật là đủ hèn hạ.

“Ừm, đã chụp xong hết rồi.” Tộc nhân nói.

Điện thoại là một vật tốt, có thể ghi lại tất cả những gì xảy ra trước mắt, những bằng chứng này sẽ giúp ích rất lớn cho hành động sau này của bọn họ.

Lý Nam Nam ở một bên biết rõ mục đích của công chúa.

Cô ta ngoan ngoãn đứng ở một bên.

Không dám nhiều lời, cũng không dám nhìn lâu.

Tiếng động của Hồn Nhạc rất lớn, không chỉ thu hút Lý Yên m, mà đến đám người Bát thái tử của Kim Ô cũng đều nhìn từ phía xa, khi nhìn thấy Hồn Nhạc ra tay, bọn họ đều không hề có ý nghĩ sẽ giúp đỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận