Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 939: Lâm Phàm tôi rất thông minh, có thể nhìn thấu nội tâm của cô. (3)

Lâm Phàm tôi rất thông minh, có thể nhìn thấu nội tâm của cô. (3)

Nhân Sâm cưỡi trên người Tà Vật Công Kê nhìn cô gái này, dạng người như vậy nó đã gặp nhiều rồi, cũng lười nhìn, không ngờ rằng chủ nhân bây giờ của nó lại lợi hại như vậy, ánh mắt vô cùng tốt, nên là như vậy, nếu như dễ dàng bị người ta lừa gạt, thì thật sự rất thảm, một nhân vật đáng giá như nó, tất nhiên phải có một vị chủ nhân thông minh mới được.

Lý Yên m hít một hơi thật sâu, tình huống bây giờ rất bất lợi với nàng ta.

"Tiền bối, vậy tôi xin đi trước."

Sau đó nàng ta phẫn nộ nhìn Ngô Thắng, giống như đang nói, anh cứ chờ đó cho tôi, tôi nhớ kỹ mặt anh rồi.

Ngô Thắng cười, không sợ hãi chút nào, làm như nếu không có chuyện này thì cô không nhớ mặt tôi vậy.

Sau khi thấy Lý Yên m mặt mày xám xịt rời đi, tâm trạng của anh ta rất tốt, chỉ là bị con mụ kia đánh có hơi thiệt một chút.

Lâm Phàm vỗ bả vai Ngô Thắng rồi nói: "Cảm ơn anh, tôi biết anh muốn tôi nhìn rõ con người của đối phương, nhưng tôi có thể nhìn thấu bộ mặt của nàng ta."

Trải qua vài mộng cảnh, ở đó nhiều năm như vậy, có thể nhìn thấu hình như cũng không có gì đáng để đắc ý.

Đều là một số tình huống thông thường mà thôi.

Ngô Thắng bị vỗ vai mà thấy hơi mông lung.

Cảm giác hình như bản thân làm chuyện gì, cũng bị nhìn thấu vậy.

Cực kỳ khó chịu.

Nếu như viện trưởng Hách ở đây, chắc chắn kinh ngạc kêu lên, đây tuyệt đối là kỳ tích trong lịch sử bệnh tâm thần, một bệnh nhân tâm thần có bệnh tình nghiêm trọng giống như này, không ngờ lại có chuyển biến lớn như vậy.

Chắc chắn có thể giành được giải thưởng.

Nhưng thật đáng tiếc.

Ông ta không nhìn thấy, nếu không thì, ông ta sẽ không để Lâm Phàm tiếp tục ở lại Bộ phận đặc biệt, nhất định phải kéo anh trở về, cẩn thận nghiên cứu một chút, viết một bản phân tích tình huống, tuyệt đối có thể coi là ca bệnh thành công nhất trong những năm ông ta làm trong nghề.

Sau khi Lý Yên m trở về chỗ ở.

Điên cuồng đập phá đồ trong phòng, các tộc nhân nhìn thấy công chúa điên cuồng như vậy, đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi.

Lý Nam Nam biết tính cách của công chúa.

Chắc chắn Lý Yên m đang nghĩ nên trả thù như thế nào.

Với thân phận địa vị của nàng ta, chỉ có thể cúi đầu, đứng ở đó cùng các đệ tử khác, động cũng không dám động, chỉ sợ dẫn lửa vào thân.

Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.

A Đại ngồi bồi hồi ở hành lang, nhìn chằm chằm vào phòng của giáo sư Tinh Không, muốn nói chuyện với đối phương, cũng muốn xem một chút rốt cuộc vị giáo sư Tinh Không này là người thế nào, có phải là người mà ông ta mong chờ hay không.

Chính vào lúc này.

Cửa phòng mở ra.

Giáo sư Tinh Không cầm thước trong tay, hô lên một tiếng về phía hành lang: "Đến giờ học rồi..."

A Đại vừa định đi đến, thì phát hiện trong mỗi căn phòng đều có một đám người đi ra.

"Tôi muốn học tập những kiến thức mới."

"Tôi muốn gây sự, tôi muốn bị trừng phạt, tôi thích anh ta đánh vào mông tôi."

A Đại đứng ngây ra tại chỗ, không hề để ý chút nào đến việc mấy người đi ngang qua đã va vai của ông ta.

"Không đơn giản."

Ông ta lẩm bẩm.

Rất tò mò.

Đi theo bọn họ cùng vào trong phòng.

Ông ta lựa chọn chỗ ngồi phía sau, ánh mắt tập trung vào giáo sư Tinh Không, cẩn thận đánh giá, mặc dù tuổi tác của đối phương đã lớn, nhưng quả thật có chút phi phàm, là người có trí tuệ.

"Bạn học sinh này, vì sao lại nhìn tôi như vậy?" Giáo sư Tinh Không giơ cái thước trong tay lên, chỉ về A Đại đang ngồi ở dãy sau.

"A di đà Phật, ngươi không nhìn ta, sao lại biết ta đang nhìn ngươi." A Đại chắp hai tay hỏi, muốn nhìn xem rốt cuộc vị giáo sư Tinh Không này sẽ như thế nào.

"Cút ra ngoài."

A Đại kinh ngạc, thấy không giống như trong tưởng tượng của ông ta, nhưng vẫn truy hỏi: "Chân của ta là mọc từ người của ta, ta đi hay ở, hoàn toàn dựa vào ý thức của ta, chứ không phải do âm thanh nào đó quyết định."

"Ế?"

A Đại lúc này giống như tu luyện công pháp thần kỳ nào đó, thân thể lơ lửng lên trên.

Chỉ thấy một bệnh nhân luồn xuống phía dưới của A Đại, khiêng ông ta lên vai, sau đó vác ra cửa, mở cửa, rầm một tiếng, trực tiếp ném A Đại ra ngoài, rồi lại ầm một tiếng đóng cửa lại.

"Sao bọn họ dám."

A Đại có chút mờ mịt.

Ông ta một trong Thập Đại La Hán của tiểu thế giới cực lạc, lại bị người phàm tục ném ra ngoài.

Nhưng rất nhanh.

Ông ta đã ổn định tâm trạng của mình, không nóng vội, là người truyền giáo, sẽ gặp phải vô vàn khó khăn, nếu như ngay cả những khó khăn đó cũng không thể vượt qua, vậy thì ông ta cũng không xứng trở thành người đứng đầu trong Thập Đại La Hán.

Đứng dậy.

m thanh bên trong vọng đến bên tai.

"Tất cả ổn định vị trí, bây giờ tôi sẽ giảng giải sự huyền bí trong Tinh Không, lý luận m Dương, hi vọng các trò đều có thể lấy giấy bút ra ghi lại, bài này sẽ ảnh hưởng đến tri thức cả đời của các trò."

Tinh Không giáo sư đang giảng bài trong phòng, giọng điệu rất nghiêm túc.

Đám bệnh nhân đó giống như học sinh tiểu học, không dám lộn xộn.

A Đại đứng ngoài cửa thấy vậy thì lắc đầu cười, cảm thấy vị giáo sư Tinh Không này quả thật có chút không biết tự lượng sức mình, chỉ là người phàm lại dám giảng giải m Dương trong Tinh Không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận