Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1190: Oa, đây là ánh sáng, ánh sáng hi vọng

Oa, đây là ánh sáng, ánh sáng hi vọng

Anh nhớ rõ mùi hương của Đường Nại Nhất, nhắm mắt lại, cảm nhận cả thế gian này, tìm kiếm vị trí của Đường Nại Nhất. Ý Chí đất trời cảm thấy bản thân rất mất mặt, giống như bản thân ở trong nhà không mặc quần áo, một người ngoài không có chìa khóa cũng không được mời, đã lộ liễu xông tới, không coi pháp luật ra gì, vừa nhìn bên này, vừa nhìn bên kia, hoàn toàn không nể mặt ai mà.

Tìm được rồi...

Thành phố Ninh.

Bên trong bãi đỗ xe dưới lòng đất đã bị bịt kín.

Một đám người tựa góc tường nghỉ ngơi, thở hổn hển, sau một trận chiến, tinh lực tiêu hao quá lớn, đã không thể tiếp tục chiến đấu nữa.

"Làm sao bây giờ?" Một thành viên mới vẻ mặt bối rối nói, "Chúng ta có thể sẽ chết ở trong này sao?"

Giọng điệu của hắn ta hốt hoảng, ai cũng có thể nghe ra được hắn lúc này đang rất sợ hãi, loại sợ hãi sâu trong xương tủy, bất luận là ai gặp phải loại chuyện này cũng đều sợ hãi không biết phải làm sao.

"Sẽ!" Một thành viên kỳ cựu nói.

"Anh đừng dọa cậu ta nữa, hiện giờ chúng ta sống hay chết vẫn khó nói lắm, nhưng có câu nói rất đúng, khả năng chúng ta chết rất cao." Một thành viên kỳ cựu bên cạnh không nhìn được nữa, an ủi trái tim của thành viên mới đang sợ hãi, chỉ là hắn ta hình như cũng không biết nói chuyện.

Thành viên mới nói: "Các anh đừng tưởng rằng có thể hù dọa được em, em chỉ hỏi mà thôi, đối mặt với cái chết, ai cũng sợ hãi, nhưng sợ hãi cái chết không có nghĩa là không thể đối mặt với cái chết."

Ba ba!

Đám thành viên cũ vỗ tay.

Ừ, nói rất có lý.

Hành động của bọn họ xuất hiện một vài vấn đề, bị quái vật truy kích, cuối cùng trốn đến đây, cũng may nơi này có thể đóng cửa, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi, chắc chắn sẽ bị quái vật chắn chết ở đây.

Chỉ là muốn rời khỏi, cơ bản không thể nào, bên ngoài còn có quái vật đang lảng vảng đấy.

Tất cả mọi người có chút tuyệt vọng.

Nhưng tuyệt vọng không có nghĩa là ngồi chờ chết, tất cả mọi người đều đang nghĩ cách.

Góc tường.

"Nại Nhất, cậu đang làm gì vậy?" Hạ Thanh Diệu phát hiện Nại Nhất từ sau khi bị kẹt ở nơi này liền thì ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại vẫn luôn nghịch di động.

Đường Nại Nhất: "Gửi lời vĩnh biệt cuối cùng với người nhà, bạn bè, còn gửi đi một tin nhắn cho chú bảo vệ, bảo chú ấy hàng năm đốt ít tiền giấy cho mình, ui cha, mình quên nói với chú ấy cũng đốt cho cậu một ít, nhưng không sao, chờ mình có rồi sẽ phân một chút cho cậu."

"Đừng làm loạn, còn có cơ hội!" Hạ Thanh Diêu hối hận đã để Đường Nại Nhất tới đây. Nhiệm vụ lần này vốn không đến phiên các cô, là cô chủ động yêu cầu tham gia, mà Đường Nại Nhất cũng muốn đi theo, ngẫm nghĩ, nhiều lần nhiệm vụ không có chuyện gì xảy ra, có lẽ không có rắc rối gì, nhưng đến cuối cùng ai cũng không nghĩ tới lại gặp phải chuyện như vậy.

"Cậu có phải thật sự thích chú bảo vệ này rồi?" Hạ Thanh Diểu hỏi.

Đường Nại Nhất: "Sao có thể, tụi mình là bạn bè thật sự, đừng suy đoán lung tung có được không!"

Nhưng vào đúng lúc này.

Có giọng nói của đồng đội cất lên.

"Cậu ta không được rồi, máu chảy không ngừng được rồi!"

Nghe thấy tiếng động, mọi người vội vàng đi tới, một thành viên kỳ cựu có cánh tay đứt lìa, trong thời khắc đối phó với quái vật, cánh tay của hắn bị quái vật bắt được, với sức mạnh của quái vật, chỉ cần hơi dùng sức đôi chút là có thể xé bất cứ ai thành mảnh nhỏ, những đồng đội khác vì cứu hắn cũng chỉ có thể nhẫn nhịn mà chặt đứt cánh tay của hắn.

Vết thương vốn đã ngừng nay lại chảy máu không ngừng.

Nếu chiếu theo tình huống này còn tiếp tục, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.

"Để em tới đi!" Hạ Thanh Diểu đi tới trước mặt thành viên bị thương, lấy viên đạn từ thành viên khác, chuẩn bị dùng hỏa dược của viên đạn để cầm máu, "Tình huống hiện tại rất nguy hiểm, không cầm được máu, anh sẽ không chống đỡ được lâu, nhưng sau khi dùng hỏa dược sẽ tạo ra độc trong máu, hi vọng có thể có cơ hội, dù sao cũng đều là chết, có thể kéo dài một khoảng thời gian ngắn thì kéo dài một khoảng thời gian ngắn đi."

"Chịu được!"

Hạ Thanh Diệu châm lửa, hỏa dược bùng cháy bao trùm lấy vết thương, mùi thịt bị đốt cháy rất gay mũi, sắc mặt của thành viên bị thương trắng bệch, trắng như tờ giấy, mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống ào ào.

Đau đớn kịch liệt khó có thể chịu được.

Nếu như không phải ý chí của đối phương mạnh mẽ, thì cơn đau kia có thể tra tấn khiến hắn trực tiếp hôn mê.

Đối phương cắn chặt răng, cổ nổi gân xanh, hô hấp dần trở nên dồn dập.

"Thanh Diệu, cậu biết nhiều cách thật đấy." Đường Nại Nhất nói.

Hạ Thanh Diểu nói: "Không phải biết rất nhiều, với điều kiện hiện tại cũng là chuyện không có cách nào, làm như vậy chỉ có thể trong điều kiện ác liệt mà ngừng chảy máu, nhưng sẽ máu sẽ bị cảm nhiễm, nếu như trong thời gian dài không chữa trị vẫn sẽ chết đấy."

Mọi người cúi đầu, ai cũng muốn sống, nhưng với tình huống trước mắt này, xem ra cơ hội cũng không lớn, cho dù tổ chức muốn cứu bọn họ cũng không có năng lực này, bên ngoài có nhiều quái vật như vậy, muốn giết xông ra ngoài rất khó, vô cùng khó.

"Yên lặng!"

Ngay lúc này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận