Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1264: Lão tổ Vu Thần tộc: Ta giữ cậu ta lại, các người đi bắt người bên cạnh cậu ta (6)

Lão tổ Vu Thần tộc: Ta giữ cậu ta lại, các người đi bắt người bên cạnh cậu ta (6)

Đám người này cứ nói muốn hủy đăng ký này, nếu đã như vậy anh ta cũng không quan tâm nữa chứ đừng nói là mạo hiểm, nhưng vẫn có một đám người âm thầm gửi quà, cũng rất đắt. Mà thái độ nói chuyện này, hành vi này ai có thể chịu được chứ.

Tặng đào trả mận.

Không cần nói nhiều, chắn chắc sẽ báo đáp đối phương.

“Các anh em, lần phát sóng tiếp theo sẽ không làm mọi người thất vọng.”

Ở một nơi rất xa thành phố Duyên Hải.

Sau khi ba vị lão tổ xuống đến nơi không ai biết Lâm Phàm ở chỗ nào. Đương nhiên nếu hỏi thì có thể biết nhưng bọn họ là lão tổ đó.

Địa vị cao quý.

Làm gì có việc tìm đối phương, dĩ nhiên là làm cho đối phương tự tìm đến bọn họ rồi.

Lão tổ Vu Thần tộc nói: “Tình huống mà Long Thần nói đều là chuyện trong lòng ông ta. Nơi này quả thật không tồi, không thì cứ chuẩn bị tốt trước đã. Tuyệt đối không được xảy ra sai sót.”

Lão tổ Thái Thản tộc và lão tổ Kim Cương tộc đều tỏ vẻ đồng ý.

Long Thần nói đối thủ rất mạnh, tất nhiên là bọn họ biết. Nhưng không thể nói sớm thế được, đến nơi này đầu tiên phải bố trí cục diện tốt cái đã. Chờ đến khi đối phương bước vào sẽ kích hoạt trận pháp, đảm bảo Lâm Phàm có chạy đằng trời.

Lấy thực lực của bọn họ hủy luôn hành tinh này rất đơn giản.

Nhưng ở đây lại có nhiều đệ tử tộc Tinh Không như vậy, nếu bọn họ thật sự tiêu diệt hành tinh này thì mấy tộc lớn khác sẽ không bỏ qua cho họ. Nếu đơn đả độc đấu thì không sợ chẳng qua sợ quần chúng nổi dậy mà thôi.

Loại tình huống đó ai mà đỡ được.

Sau đó ba vị lão tổ bố trí thiên la địa võng, trận pháp vô cùng khủng bố. Lúc nào cũng có thể kích hoạt, đồng thời lão tổ Vu Thần tộc cũng tìm chỗ ẩn náu. Nếu tình huống không đúng lúc có thể trực tiếp ra tay trấn áp luôn, không cho đối phương bất cứ cơ hội phản kháng nào.

Tự tin tất nhiên là có.

Nhưng phải có chút mưu lược, nếu đối phương rất mạnh vậy dùng cách thức cao cấp nhất tiếp đãi ngươi. Để xem ngươi có chịu được hay không thôi.

Một lát sau.

Lão tổ Vu Thần tộc đã chọn được một nơi tốt để ẩn náu.

Vài bóng người xuất hiện.

“Mấy người đợi ở trong này không cần làm gì, chỉ cần tôi giải quyết là ổn rồi.” Lâm Phàm nói.

Anh nhận được điện thoại của Độc Nhãn Nam, cũng biết có người muốn tìm mình đánh nhau. Đối với hành động này, anh cũng không để trong lòng. Hơn nữa ông Trương bọn họ cũng muốn đến, dù sao thì mang theo cũng không sao.

Tôn Hiểu điều chỉnh ống kính thật tốt.

Cư dân mạng trong phòng livestreams đều sửng sốt, mới vừa rồi còn ở thành phố Duyên Hải, trong chớp mắt đã xuất hiện ở đấy rồi. Tốc độ này quá nhanh rồi, vượt qua cả tưởng tượng nếu không phải tận mắt chứng kiến thì cũng không dám tin.

Lúc này Tôn Hiểu rất phấn khích.

Máu cả người đều sôi trào.

Anh ta là người liều chết để livestreams, may mắn gặp được cơ duyên, tuy tu vi không cao nhưng so với người thường thì vẫn mạnh hơn.

Ông Trương nói: “Cậu phải cẩn thận đấy.”

Lâm Phàm cười nói: “Được rồi, yên tâm đi.”

Độc Nhãn Nam nắm chặt lấy tay Lâm Phàm, tiếp sức cho anh, ý tứ rõ ràng.

Cố lên!

Sau đó quay lại nhìn Tôn Hiểu, nhắc nhở: “Tên nhóc kia, cậu phải chú ý, đừng chạy loạn. Trận đấu này không đơn giản, nếu bị liên lụy thì không ai có thể cứu cậu.”

“Tôi hiểu mà.” Tôn Hiểu gật đầu.

Anh ta rất quý cái mạng nhỏ này của mình, nếu trước đây anh ta có thể mạo hiểm lại gần quay trực tiếp nhưng bây giờ cho anh ta mười tám lá gan nữa cũng không dám. Cứ ngoan ngoãn đứng cạnh Độc Nhãn Nam, quay ở cự ly xa là được rồi.

Về phần vì sao anh ta có thể đến.

Nói thật thì.

Vận may bùng nổ.

Đường xá xa xôi như vậy, với khả năng của anh ta, đợi đi được đến nơi sợ là đã đánh nhau xong rồi.

Cho nên anh ta đến bộ phận đặc biệt thử vận may.

Không ngờ lại gặp được Lâm Phàm.

Thế là mặt dày mày dạn cầu xin, sau đó là tới được đây.

Tôn Hiểu cảm thấy mình chính là người được trời phù hộ, luôn gặp được chuyện tốt.

Lúc này.

Lâm Phàm nhìn thấy phía xa xa có một bóng người, rõ ràng là người đó đến tìm chính mình, anh đi đến trước mặt đối phương.

“Xin chào, tôi tên Lâm Phàm, ông là ai?” Lâm Phàm chắp tay hỏi.

“Lão tổ Vu Thần tộc Hình Lôi, là ngươi đã đánh bị thương tộc lão của tộc bọn ta đúng không?” Hình Lôi trầm giọng hỏi, ông ta không trực tiếp ra tay, mà vẫn đang quan sát Lâm Phàm, tuổi còn rất trẻ, quả thật không hề tầm thường.

Lâm Phàm nói: "Tôi không biết tộc lão của ông."

Hình Lôi tức giận nói: "Ngươi đã đánh bị thương tộc lão của bọn ta, lại còn không biết ông ta là ai, rất tốt, trong vô số năm qua, chưa có ai dám can đảm làm nhục Vu Thần tộc như vậy, ngươi là người đầu tiên, và cũng chính là người cuối cùng."

"Nổi lên!"

Vừa dứt lời.

Mặt đất rung chuyển, trận pháp được kích hoạt, ngay lập tức bao phủ Lâm Phàm.

Lâm Phàm nhíu mày, không hiểu đối phương đang nói gì, anh hoàn toàn không hiểu, ông nói tôi đã đánh bị thương tộc lão của ông, ít nhất ông cũng phải nói cho tôi biết tên của ông ta là gì.

Một lời cũng không nói đã bắt đầu ra tay.

Đừng nói là tinh thần thượng võ.

Dựa theo tình huống bình thường, nếu thực sự muốn học hỏi lẫn nhau thì trước tiên cũng phải nói tên tuổi, sau đó mới bắt đầu ra tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận