Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1021: Đánh thêm hơn 2000 quyền nữa, chuyện này coi như xong rồi (3)

Đánh thêm hơn 2000 quyền nữa, chuyện này coi như xong rồi (3)

Sau đó đi tới bên cạnh đại sư nói: “Đại sư, đã nói chuyện xong rồi, ông quả thực là đã mua đồng hồ, cũng quả thực là chưa đưa tiền, tôi đã giúp ông thương lượng rồi, một quyền bằng mười ngàn, để cho cậu ta đánh thêm hai ngàn quyền nữa là chuyện này được giải quyết rồi, ông cũng đừng cám ơn tôi, đây là chuyện tôi nên làm thôi.”

Đại sư nghe những lời này, biểu cảm phấn khích, nhưng suy nghĩ một lát, hoàn toàn tỉnh ra.

“Năng lực của thí chủ Hách lợi hại quá.”

Viện trưởng Hách mỉm cười, xua tay: “Tản ra hết đi, khi gặp chuyện cũng đừng hoảng, bình tĩnh mà xử lý, các cậu phải động não lên, rồi sẽ có cách.”

Sau đó.

“Đại sư, ông cùng với cậu ta vào trong phòng đi, ở ngoài này ảnh hưởng lắm.”

“A di đà phật.” đại sư chắp tay trước ngực nói, xem ra hôm nay phải chảy máu mũi rất nhiều, nhưng đại sư người ta cũng không nói gì, còn tán thành với cách giải quyết này, tốt quá rồi.

Đối với viện trưởng Hách mà nói, đây cũng là một phương pháp trị liệu.

Bệnh nhân bán đồng hồ đi tới trước mặt của ông Lừa trọc đầu: “Vào trong cùng tôi đi.”

Chủ nhiệm Tư Thâm nói: “Viện trưởng, không ngờ ông còn thông thạo giáo lý của Phật đấy.”

Viện trưởng Hách điềm nhiên nói: “Có biết một chút.”

“Viện trưởng, ông thật sự là thần tượng của tôi.”’

Đối mặt với những lời tâng bốc này, biểu cảm của viện trưởng Hách rất thờ ơ, đều là làm việc như bình thường, nếu như Hách Nhân tôi không xuất sắc như vậy, làm sao có thể trở thành viện trưởng của các người, có thể trở thành lãnh đạo của các người, đều có lý do cả, cũng không phải tự nhiên mà trở thành.

Bây giờ ông ta vội vàng quay về tiếp tục bàn chuyện với ông tặc Tàng Gia Mạch.

Phải bán được cái vòng Phật vàng với giá tốt, sưu tầm cái gì không quan trọng, ông ta cũng không tin Phật, phải bán được cái giá tốt mới là thật.

Trên đường trở về văn phòng.

“Viện trưởng…”

Giọng nói quen thuộc truyền đến.

Viện trưởng Hách quay đầu nhìn, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng: “Sao các cậu quay về rồi.”

Khuôn mặt cười tươi như hoa, thật sự rất hoan nghênh.

Lâm Phàm đưa theo ông Trương bọn họ trở về Thanh Sơn.

“Chúng tôi nhớ nơi này rồi.”

Viện trưởng Hách nói: “Nhớ thì thường xuyên về thăm, đây chính là nhà của các cậu.”

Phòng làm việc.

Viện trưởng Hách rất tốt với đám người Lâm Phàm, chăm sóc Lâm Phàm từ nhỏ tới lớn, nhìn thấy anh ta đã từng liên tục tìm chỗ chết, đến bây giờ lại có thể cống hiến cho toàn nhân loại, nói thật, ông ta thật sự rất vui mừng, một đứa trẻ ngoan, cũng đâu thể suốt ngày đi tìm đường chết được, có lúc nhìn như không quan tâm, thật ra trong lòng cũng rất khó chịu.

“Ở ngoài kia không bị người ta bắt nạt chứ?”

Lâm Phàm nói: “Không có, mọi người đối xử với chúng tôi rất tốt.”

“Tốt rồi, tốt rồi.” viện trưởng Hách cười.

Lâm Phàm nói: “Viện trưởng, chúng tôi muốn đi câu cá, ông biết chỗ nào có thể câu cá không.”

“Câu cá?” viện trưởng Hách cười nói: “Các cậu có dụng cụ không?”

Vừa dứt lời.

Ông ta thấy đám người Lâm Phàm mỗi người cầm một bộ dụng cụ, nhìn thấy nhãn hiệu, lập tức ngạc nhiên, vội vàng bước tới kiểm tra: “Bộ dụng cụ câu cá này không tệ nha, ai mua vậy?”

“Vợ tôi mua cho tôi.”

“Bao nhiêu tiền?”

“Rẻ lắm, ba bộ tổng cộng trăm mấy ngàn.”

Viện trưởng Hách trợn mắt nhìn, trong lòng ghen tị: “Vợ của cậu thật tốt, cái này cũng không tiếc, vậy nói ra bây giờ cậu rất có tiền rồi?”

Ông ta biết người vợ Lâm Phàm nói là ai, chính là cái cô đại minh tinh đó, nhưng lúc trước Lâm Phàm nói người dẫn chương trình kia mới là vợ của anh ta, thay đổi có hơi nhanh, một thằng nhóc hoàn hảo như vậy, sao lại xấu xa như vậy chứ.

Nhưng xấu xa cũng được, anh ta cũng muốn gặp được người phụ nữ khiến anh ta trở nên xấu xa.

Cũng muốn cảm nhận vị đắng của tình yêu.

Lâm Phàm gãi đầu nói: “Tôi không có tiền, tiền đều là của vợ của tôi, cô ấy cột thẻ vào điện thoại của tôi, sau này khi tôi mua đồ, là có thể quẹt thẻ.”

Viện trưởng Hách lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ, ông ta cảm thấy số của Lâm Phàm đỏ thật, có thể sống dựa vào vợ, còn có một người bạn đại gia Tiểu Bảo, đây thật sự là đỉnh cao của đời người.

Bỏ đi, bỏ đi, tốt nhất là đừng nghĩ tới nữa.

Càng nghĩ lại càng cảm thấy cuộc đời thật bất công.

“Đi, không dễ gì mới về đây được một chuyến, dẫn các cậu đi câu cá, tiện thể cho các cậu xem, trình độ viện trưởng của các cậu cao như thế nào, tôi không chém gió với các cậu chứ, khi còn trẻ tôi là cao thủ câu cá nổi tiếng khắp ba sông năm hồ đó.” viện trưởng Hách khoe khoang, sau đó nghĩ tới Lý Lai Phúc có một cái ao cá, đến đó câu cá, không mất tiền, cá lại còn nhiều, một vụ mua bán chỉ có lãi mà không có lỗ.

Trước tiên phải gọi điện thoại cho Lý Lai Phúc đã.

Không phải để xin phép, mà là để thông báo một tiếng.

Chúng tôi muốn đến câu cá ở cái ao mà cậu đã thuê.

Khi đến trước cửa.

Ô tô đi tới từng chiếc một, đều là loại xe sang màu đen, viện trưởng Hách rất kinh ngạc, lâu rồi không thấy cảnh tượng vĩ đại như vậy.

Những chiếc ô tô hạng sang được lái đều rất có giá trị, biển số đều là sáu số, những người có thể sở hữu những chiếc xe này đều là người có địa vị cao, giàu có quyền lực, lâu lắm rồi mới thấy được.

“Sao lại đến Thanh Sơn của mình?”

Ông ta suy nghĩ.

Là Tiểu Bảo sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận