Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 643: Hổ đại gia… tao có lẽ có chút bỉ ổi

Hổ đại gia… tao có lẽ có chút bỉ ổi

Lâm Phàm vẫy tay với hổ đại gia, luôn cảm thấy đối phương không thân thiện, giống như là không muốn làm bạn với bọn họ vậy.

Nếu như là trước đây.

Anh sẽ không để ý, không cần nhiều bạn bè, chỉ cần giống như kiểu ông Trương với Tiểu Bảo là được, cho dù chỉ có một người, vẫn tốt hơn là có mười mấy người bạn rượu.

Nhưng vì để ông Trương có thể sờ được tiểu lão hổ, anh bằng lòng kết bạn với tiểu lão hổ, chỉ cần có thể thỏa mãn nguyện vọng của ông Trương.

Hổ đại gia tức giận rống lên: “Nằm mơ…”

Mẹ kiếp.

Hổ đại gia tức điên lên, ta chính là bá chủ hành tẩu ở vùng núi Trường Bạch, loại khốn nạn như hai ngươi lại muốn sờ ta, đúng là nói láo, không ăn sạch các ngươi đã là chuyện tốt lắm rồi.

Còn dám ở trước mặt hổ đại gia tùy tiện nhảy nhót, đúng là tự tìm cái chết.

“Mày có chút không thân thiện nhỉ.” Lâm Phàm nói.

Nếu như không phải tình huống hiện tại có chút nguy hiểm, hổ đại gia chắc chắn cùng với anh Điêu…không, cùng với anh Ưng liên thủ để đánh tả tơi loài người quái gở này.

Mục Hạo nói: “Ha ha, dân bản địa các người dường như vẫn chưa hiểu rõ một chuyện, các người đến đây thì phát hiện tình hình chút không ổn, mà dựa vào thực lực của các người, theo tôi thấy thì thực sự quá yếu.”

Lâm Phàm nhìn ông Trương nói: “Ông thấy đó, nó không thân thiện.”

Ông Trương nói: “Vậy phải lam sao?”

Lâm Phàm rơi vào trầm tư, giống như đang nghĩ biện pháp đối phó vậy. Tiểu lão hổ không muốn kết bạn với bọn họ đúng là phiền phức, nếu như có thể, anh thật sự hi vọng có thể thỏa mãn yêu cầu nhỏ bé đó của ông Trương.

Nhưng…

Bọn họ không hề cảm nhận được tâm trạng của một người ở đó dần trở nên khó chịu.

Mục Hạo nói chuyện với Lâm Phàm, nhưng đối phương không hề quan tâm đến anh ta, hoàn toàn coi anh là không khí, cho rằng anh ta là ai, có thể chủ động nói chuyện với dân bản địa là anh, anh nên biểu lộ ra vẻ thấp kém, thậm chí là kiểu vui mừng, giống như trời cao ban ơn xuống vậy.

Chứ không phải dáng vẻ…hoàn toàn không muốn phản ứng như bây giờ.

Tức giận, thực sự rất tức giận.

Nhẫn nhịn, cơn giận trong lòng đã bùng lên, rất nhanh sẽ nổ tung.

“Không ngờ lại là anh ta.”

Bắc Đào nhìn thấy Lâm Phàm, vẻ mặt đang ấn dấu dưới lớp mặt nạ dần trở nên nghiêm túc, mấy tên cường giả Tinh Không ngu dốt này không biết thực lực của anh, nhưng ông ta biết.

Sự hiện diện rất mạnh.

Không phải ông ta xem thường Mục Hạo, nếu như xảy ra trận chiến lớn, e rằng Mục Hạo không phải là đối thủ của anh.

Xung quanh chẳng có ai chú ý đến ông ta.

Bản thân chỉ là một người trong suốt nhỏ bé mà thôi, hơi lùi về phía sau một chút, tìm một vị trí tốt, tình hình không ổn, thì lập tức lén lút chuồn đi, hơn nữa còn dựa sát vào bên cạnh nước suối.

Nhất định phải chạy trốn.

Nhưng nếu như không đem theo chút đồ rồi chạy, ai có thể chịu được.

Lâm Phàm xuất hiện, thu hút sự chú ý của rất nhiều người, cho dù là cường giả Tinh Không hay là bạch hổ, cự ưng đều như vậy, đến cả mấy người cường giả đang ẩn ấp ở xung quanh chờ đợi tình hình cũng lộ ra vẻ vui mừng.

Đợi lát nữa tình hình chuyển biến tốt, thì có thể nhân cơ hội cướp một ít nước suối rời đi.

Chờ đợi không hề vô ích.

Mua bán thuận lợi.

Hổ đại gia bị Lâm Phàm nhìn đến nỗi toàn thân thấy khó chịu, giống như bị người ta nhìn thấu vậy, mắng chửi trong lòng, đồ thần kinh, đã nói là không có hứng thú, còn nhìn ta như vậy.

“Lại đây cho tao sờ.” Lâm Phàm nói.

Hổ đại gia không nói gì, ý tứ rất rõ ràng, sờ cái quái, ngươi thấy ta có để ý ngươi không.

Đúng vào lúc này.

Một luồng khí tức đáng kinh ngạc bộc phát một cách mạnh mẽ.

“Mẹ kiếp, tôi đang nói chuyện với anh, anh không nghe thấy sao?”Mục Hạo tức giận gào lên.

Anh ta chưa bao giờ phải chịu đựng sự sỉ nhục như vậy.

Không sai, đối với anh ta mà nói, bất cứ ai không trả lời anh ta chính là sự sỉ nhục đối với anh ta. Anh ta nói chuyện với đối phương đến bây giờ, cho dù Lâm Phàm nhìn thẳng vào anh ta, anh ta sẽ không có cảm giác như vậy.

Lâm Phàm nghi ngờ hỏi: “Anh làm cái gì?”

Sắc mặt Mục Hạo hung dữ, nắm chặt hai tay, chỉ thấy hai tay đan vào nhau chói sáng, sau đó chân vừa giẫm một cái, tiếng ầm vang lên, như tiếng sấm rền vang, mặt đất nứt ra, bóng dáng lập tức biến mất, tốc độ đạt đến trình độ cực cao.

“Vạn tịch quyền pháp.”

Một đòn đánh kinh khủng, như thể tất cả mọi thứ trên đời đều chết hết.

Sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi.

Hét lên sợ hãi.

Quyền pháp như thế này làm sao có thể ngăn cản, vô cùng tuyệt diệu, không có sơ hở nào. Bọn họ đang thầm nghĩ, nếu như bọn họ đối mặt với quyền pháp như vậy, kết quả chỉ có một đó là chết.

“Dân bản địa, anh không nên xem thường tôi.”

Mục Hạo lạnh lùng nói, nhưng đúng vào lúc này, một cảnh tượng kinh ngạc đã xảy ra, sắc mặt anh ta lập tức biến đổi, giống như gặp ma vậy.

“Không thể nào.”

Một tiếng nổ kinh hoàng vang lên, bọn họ chỉ nhìn thấy một bóng người bay ngược lại rồi rơi xuống đất.

“Ai?”

“Rốt cuộc là ai?”

Tất cả mọi người đều đang chờ đợi, bọn họ thấy Lâm Phàm vẫn bình yên vô sự đứng ở đó, còn Mục Hạo thì bay thẳng ra phía xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận