Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1156: Hãy tin tưởng vào sự tồn tại của ánh sáng. (2)

Hãy tin tưởng vào sự tồn tại của ánh sáng. (2)

Tuy rằng lương không được cao cho lắm nhưng công việc vô cùng nhẹ nhàng thoải mái.

Lâm Phàm rời khỏi phòng bảo vệ đi về phía học viện có rất nhiều học sinh đi ngang qua anh những học sinh này đều mặc đồng phục được chế tạo đặc biệt có tác dụng bảo vệ bọn họ khi đánh nhau với quái vật.

Đột nhiên có âm thanh vang lên.

Rất nhiều học sinh đều về phía đó.

“Đi thôi chúng ta đi xem một chút, Hạ Thanh Diệu và Văn Tu đang so tài với nhau đấy, đây là cảnh tượng rất hiếm gặp.”

Đúng vậy hai người bọn họ là học sinh xuất sắc của học viện chúng ta chắc chắn màn đấu võ sẽ rất đặc sắc.

Lâm Phàm rảnh rỗi không có việc gì làm nghe thấy vậy thì lòng hiếu kỳ trỗi dậy mới đi theo mọi người đi về hướng đó.

Bên trong sân tập thể dục.

Càng đến gần thì tiếng đánh nhau càng rõ.

Hạ Thanh Diệu và Văn Tu đều cầm kiếm gỗ trong tay, so tài với nhau, tốc độ vô cùng nhanh khí thế mạnh mẽ.

“Thật mạnh quá đi.” Lâm Phàm nói.

Không bao lâu sau.

Hai người đứng đó kiếm gỗ trong tay đều đặt ở cổ của đối phương.

Không ai nói câu nào.

Trên trán Hạ Thanh Diệu chảy một chút mồ hôi, Văn Tu cũng vậy, anh ta là con trai, có ưu thế hơn con gái trong mọi lĩnh vực nhưng bây giờ lại đấu nhanh tay với Hạ Thanh Diệu, anh ta thật không hiểu nổi.

Rốt cuộc đối phương đã vượt qua mình ở điểm nào.

“Hú hú!”

“Hay quá!”

“Quá tuyệt vời!”

Mọi người xung quanh đều vỗ tay cổ vũ đối với bọn họ cuộc so tài vừa rồi của hai người thực sự xuất sắc, họ xem đến hoa cả mắt nếu như là bọn họ, e là không thể chống đỡ được bao lâu.

Không hổ là hai người mạnh nhất học viện.

Đường Nại Nhất vui vẻ đi đến bên cạnh Hạ Thanh Diệu nói: “Thanh Diệu, cậu lại mạnh hơn trước rồi.”

“Cũng tạm thôi.” Hạ Thanh Diệu cười đáp lại, như là thực chiến, cô đã chết từ lâu rồi, nhưng cô nắm chắc có thể đồng quy vu tận với đối phương. Lúc kiếm trong tay đối phương cắt vào cổ cô, cô cũng có thể cứa vào cổ của đối phương.

“Hạ Thanh Diệu, tốc độ của cậu nhanh hơn tôi, nhưng tôi sẽ luyện để nhanh hơn, cuộc so tài lần sau, hai chúng ta sẽ không ngang tay như vậy đâu.” Văn Tu là một cậu thiếu niên đeo kính thoạt nhìn giống mấy tên thư sinh gầy gò ốm yếu, nhưng không ngờ lại có được sức bật lớn như vậy.

Đường Nại Nhất nói: “Cho dù cậu có tiếp tục cố gắng cũng chắc chắn không phải là đối thủ của Thanh Diệu nhà tôi đâu.”

Văn Tu không nói gì mà xoay người rời đi, học viện là nơi bọn họ tích lũy sức mạnh cho bản thân, đến khi tốt nghiệp học viện thì sẽ phải gia nhập Cơ Quan Thảo Phạt, Đến lúc đó sẽ phải giao đấu với quái vật thực sự, đó mới là thời điểm tàn khốc thực sự, chỉ hơi sơ ý một chút cũng sẽ bị quái vật giết chết.

Hạ Thanh Diệu nói: “Chúng ta đi ăn cơm thôi.”

“Được.”

“Còn vài tháng nữa là tốt nghiệp rồi, người của Cơ Quan Thảo Phạt đã đến tìm tớ mời tớ gia nhập, đến lúc đó không thể thường xuyên gặp mặt nữa rồi.”

“Cậu quên là tớ cũng được mời vào à?”

Hạ Thanh Diệu hơi ngây người ra lát rồi nói: “Ừ nhỉ, tớ suýt thì quên đấy, cậu cũng rất mạnh, có lẽ đến lúc đó chúng ta cũng là đồng đội của nhau.

Hai người đi xong xong về phía nhà ăn.

“Chào chú, chú cũng ở đây à?” Đường Nại Nhất nhìn thấy Lâm Phàm lập tức vẫy tay, biểu hiện vô cùng nhiệt tình giống như vô cùng thân quen.

“Chào hai người.”

Lâm Phàm đối mặt với hai người hơi mỉm cười, anh không ngờ rằng cô bé này lại có thể giỏi đến như vậy, tuy rằng sự xuất sắc này là so với người bình thường, nhưng theo anh thấy, thực sự rất ổn.

Hạ Thanh Diệu hơi gật đầu nói: “Chào chú.”

Sau khi cô nhìn lướt qua để đánh giá đối phương, cũng không quá để ý, chỉ là bảo vệ cửa mà thôi, sau này cô sẽ phải đánh nhau với quái vật, bọn họ đã là người của hai thế giới khác nhau sẽ không có bất kỳ tiếp xúc gì.

“Chào cô, tôi là Lâm Phàm, không phải là ông chú.”

“Chú này, đây là cách gọi thân thiết. Có thể trao đổi cách thức liên lạc với cháu được không?” Dạo gần đây nhà Đường Nại Nhất có chút chuyện, rất có thể sẽ lại đi muộn, cho nên biện pháp của cô chính là, dùng nhan sắc thanh xuân đẹp đẽ của mình để dụ ông chú này, sau này khi cô đến học viện, sẽ chú động mở cửa cho cô, tránh cho cô lại bị chặn ở bên ngoài đến muộn sẽ bị thầy giáo mắng.

“Được thôi.” Lâm Phàm là người tốt tính, muốn làm bạn với anh sẽ nhiệt tình tiếp nhận, anh lấy điện thoại ra trao đổi cách thức liên lạc với Đường Nại Nhất.

“Tạm biệt chú.”

Đường Nại Nhất kéo lấy Hạ Thanh Diệu rời khỏi nhà ăn, sau đó xoay người lại vẫy tay với Lâm Phàm, cười vô cùng tươi tắn khiến người ta có cảm giác, cô bé này là một người dễ gần.

“Hình như cũng không tệ lắm, mọi người trong giấc mơ này đều rất thân thiện.”

Anh nhìn bóng lưng hai người rời đi, rồi đi vào nhà ăn, cùng dùng bữa trưa với học sinh cảm giác cũng coi như khá tốt, Lâm Phàm từng đọc đủ loại tàng thư cả người tràn ngập khí chất của văn nhân.

Nói đơn giản thì chính là khí chất tẻ nhạt.

Thường thì kiểu người như vậy rất khó kết bạn, khi hỏi anh bất kỳ chuyện gì anh đều không có hứng thú không chơi game không uống rượu, đến Đại Bảo Kiếm không có hứng thú, đó là chuyện vô vị biết nhường nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận