Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1298: Tôi thật sự rất vội, hy vọng nhanh nhanh chút (2)

Tôi thật sự rất vội, hy vọng nhanh nhanh chút (2)

Khẳng định sẽ bảo người làm ra chiếc bánh kem ngon nhất, và bộ váy công chúa đẹp nhất.

Người ta đã cứu cả thành phố của bọn họ.

Cũng không biết phải báo đáp người ta như thế nào, bây giờ người ta đã đưa ra yêu cầu như vậy, sau có thể không đồng ý chứ.

Lúc hay tin thú triều đã rút, người dân trong thành vui mừng hoan hô.

Hít thở từng ngụm từng ngụm không khí trong lòng.

Mùi vị thật là thơm ngọt.

Trước kia chưa từng có cảm giác này, có lẽ chỉ sau khi đứng bên bờ vực sự sống và cái chết, mới có thể có cảm giác như vậy.

Một lát sau!

Lâm Phàm nhìn bánh kem bảy tầng và bộ váy xinh đẹp trước mắt, vô cùng hài lòng gật đầu, sau đó đến trước mặt chủ thành, bắt tay ông ta, cảm kích nói: “Cảm ơn ông, tôi rất hài lòng.”

“Mặc dù không biết bao nhiêu tiền, nhưng tôi chỉ có chừng này thôi.” Anh lấy ra bốn mươi đồng tiền bạc, đưa cho chủ thành.

Chủ thành ngây ngốc nhìn túi tiền trong tay, nhất thời đơ ra, không hiểu hành động của đối phương. Theo suy nghĩ của ông ta, đây không phải là điều nên làm sao?

Hơn nữa những thứ này, sao có thể cảm tạ ân tình của đối phương.

Cho dù là nghìn vàng vạn bạc cũng không thể cảm ơn được sự cống hiến mà đối phương đã làm ra.

Đó chính là thú triều.

Nếu như không có đối phương giúp đánh lui thú triều, thành phố Thiết Dung của bọn họ e là đã sớm trở thành một đống đổ nát.

Báo cáo lên phía Vương Quốc.

Tuyệt đối có thể phong hầu, ban thưởng một tòa thành trì lớn cho Lâm Phàm, còn có thể tôn Lâm Phàm thành người mạnh nhất đế quốc Lan Nguyên, xây dựng một tòa tháp tu luyện thuộc về anh.

Được vô số người quỳ lễ.

Chủ thành nói: “Anh hùng, cậu đang muốn đi đâu? Cậu đánh lui thú triều, cứu thành phố Thiết Dung, chính là anh hùng của đế quốc Lan Nguyên, đế quốc sẽ hậu tạ cậu.”

Lâm Phàm mỉm cười xua tay, đặt bánh kem và bộ váy vào không gian. Đây là năng lực anh sớm đã có thể khống chế. Không gian rất thú vị, tiện tay thì có thể mở ra, có thể đặt được mọi thứ, giống như ngăn kéo vậy.

Ma pháp sư nhìn thấy cảnh trước mặt cũng kinh ngạc không thôi.

Năng lực thật lợi hại. Nếu như không nhìn lầm, thì đây chính là ma pháp không gian. Muốn khống chế được loại ma pháp không gian này, thật sự là quá khó. Cho dù là ma pháp sư bọn họ cũng chưa chắc có thể thành công.

“Không cần đâu, tôi còn có việc, tạm biệt.” Lâm Phàm nói xong, sau đó đến trước cái xác của Thánh Long, kéo cái đuôi của nó, trực tiếp biến mất khỏi thành phố Thiết Dung.

Chủ thành muốn tiếp tục nói thêm gì đó.

Nhưng nhìn thấy anh hùng đã rời đi, ông ta cảm thấy rất tiếc.

“Không ngờ trên đời này còn có một cường giả như vậy. Không biết cậu ấy sống ở đâu.”

Chủ thành chưa từng thấy ai lợi hại như vậy, cho dù là ma pháp sư cấp thánh cũng không thể lợi hại như đối phương, thật sự là quá mạnh.

“Chủ thành, cường giả đều khiêm tốn như vậy. Nhìn tình hình, cậu ấy khẳng định là ẩn cư trong đế quốc Lan Nguyên chúng ta. Mà đế quốc Lan Nguyên chúng ta lại có một cường giả như vậy ẩn cư, cũng là may mắn của của đế quốc Lan Nguyên chúng ta.”

Chủ thành gật đầu, rất đồng ý với lời nói này.

Quả thật, nói rất có lý.

Nếu như tương lai đế quốc Lan Nguyên gặp phải tai họa diệt quốc, đối phương khẳng định sẽ không thờ ơ mặc kệ.

Lúc bọn họ nói những chuyện này.

Ma pháp sư cấp thánh bên phía Vương thành đã đến, còn có những chiến sĩ tinh anh của Vương thành.

Được tin thành phố Thiết Dung gặp phải thú triều hiếm thấy.

Tất cả mọi người đều rất căng thẳng.

Khi đến hiện trường và nhìn thấy tình hình ở đây, tất cả mọi người đều lộ vẻ ngơ ngác. Nói là có thú triều, nhưng rồi thú triều ở đâu?

Chủ thành kể lại chuyện vừa xảy ra cho vị ma pháp sư cấp thánh đại nhân mới tới. Đối phương nghe xong, rõ ràng cũng hết sức kinh ngạc.

Thậm chí còn có chút không dám tin.

Thánh Long thế mà lại bị đối phương chém chết.

Ngoài thành.

Bọn họ đứng trước cây giáo dài đẫm máu rồng. Đây chính là cây giáo mà Lâm Phàm dùng để chém chết Thánh Long. Mặc dù chỉ là một cây giáo dài bình thường, nhưng hiện tại, nó đã không còn bình thường nữa.

Cũng không phải là cây giáo này sau khi đẫm máu rồng thì trở nên lợi hại hơn.

Mà là ý nghĩa tượng trưng của cây giáo này đã trở nên không tầm thường.

Chủ thành nói: “Tôi muốn giữ lại cây giáo này ở thành phố Thiết Dung, đặt ở trung tâm thành phố, để cho tất cả người dân chiêm ngưỡng. Đây là cây giáo đã chém chết Thánh Long, là một loại chứng nhân.”

Ma pháp sư cấp thánh nói: “Thứ này thật sự có thể chém chết Thánh Long?”

Ông ta thật sự không dám tin.

Dù sao thì đây chỉ là một cây giáo dài bình thường, được những binh sĩ bình thường dùng, tuy rằng rất sắc bén, nhưng cắm trên người Thánh Long, e là ngay cả vảy cũng không thể đâm thủng.

“Là sự thật, tận mắt nhìn thấy.” Chủ thành nói.

Ma pháp sư cấp thánh nói: “Cây giáo này nên đưa đến Vương Đô.”

Chủ thành nói: “Không được. Cho dù tôi đồng ý, người dân toàn thành cũng sẽ không đồng ý. Chuyện đáng quan tâm hơn hiện nay chính là, con Thánh Long đó là giống lai của Long tộc, rốt cuộc là có thuộc Long tộc hay không, cần đế quốc bàn bạc với Long tộc.”

Nghĩ đến thú triều vừa rồi, ông ta lập tức có cảm giác không rét mà run.

Nếu như không phải có người đó ra tay, bọn họ ai có thể chống lại được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận