Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 271: Tôi mời khách, ông trả tiền (2)

Biểu cảm của đám người đó sẽ đi từ kinh ngạc ngẩn người đến mê muội, sau đó bừng tỉnh hiểu ra, nói đã đọc rồi. Sách này viết được lắm, như hơi ấm thổi vào dòng suối trong, rất tươi mới.

Rồi lại tiếp: “Tên sách này là tôi nói bừa đó.”

Sau đó hiện trường an tĩnh.

Cút!

Đại khái chính là ý này.

Lâm Phàm mỉm cười nói: "Đúng vậy, quang cảnh nơi đó rất tốt. Người cũng rất tốt. Tôi rất thích bọn họ."

"Ha ha." Đại sư Vĩnh Tín nói: "Vậy sau này có cơ hội, nhất định phải đưa tôi đến đó thăm thú một chút. Nếu như không chê phiền, lão nạp còn muốn ở lại đó ít lâu nữa."

"Có thể chứ. Có thể đưa ông qua đó ngay bây giờ luôn." Lâm Phàm nói.

Anh cùng với ông Trương lại nhớ nhà, muốn quay về tìm bạn cũ nói chuyện mấy câu, chắc chắn sẽ vui lắm.

Tinh thần của đại sư Vĩnh Tín chấn động mạnh.

Ông ta bắt đầu bội phục khả năng kết bạn của mình. Nói vài ba câu đã lấy được hảo cảm của đối phương. Nào còn có ai trâu bò như ông ta nữa chứ!

“Vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh, chỉ có thể quấy rầy rồi.” Đại sư Vĩnh Tín sẽ không khách khí. Mục đích của ông ta chính là móc nối quan hệ tốt với Lâm Phàm. Bây giờ là cơ hội khó mà có được, nhất định phải tận dụng cho tốt.

Đến nhà của đối phương ở một thời gian, tình bạn hiển nhiên sẽ khăng khít hơn.

Nếu như ông ta biết Thanh Sơn chính là bệnh viện tâm thần Thanh Sơn thì chưa chắc ông ta đã nghĩ như vậy.

Bịch!

Một ông già vác hai bao xi măng, vì vác quá nặng, đứng không vững nên té nhào ra đất.

Công nhân xung quanh nói: “Không được thì nghỉ ngơi chút đi. Tuổi tác ông lớn như vậy rồi, vác bao xi măng thật quá sức.”

Bọn họ đều là công nhân làm thuê cả, bởi vì mấy tòa nhà ở thành phố Duyên Hải bị hư hại nghiêm trọng hết thảy cho nên mới cần đội xây dựng đến sửa chữa. Xi măng này đều được công ty sản xuất dùng xe hàng lớn chở tới. Công nhân cũng là do hãng xi măng tìm đến bốc vác, phụ trách chuyện bốc dỡ xi măng từ xe hàng vào trong các tòa nhà.

“Không sao, mọi người đừng để ý đến tôi.” Ông già nói.

Sau đó, lúc chuẩn bị vác bao xi măng lên thì thấy một đôi chân hiện ra trước mặt, bên tai cũng có giọng nói vang lên.

“Tôi giúp ông.”

Lâm Phàm hai tay xách hai túi xi măng đi vào bên trong.

“Cảm ơn cậu trai trẻ. Nhưng mà cái này để ông làm là được, cháu đừng làm dơ quần áo mình.” Ông già đuổi theo sau lưng Lâm Phàm, nói.

Lâm Phàm vác xi măng vào bên trong xong, mỉm cười nói: "Không sao, giúp người khác là việc phải làm."

Sau đó đi ra phía ngoài.

Đại sư Vĩnh Tín nói: "Không phải nói đi Thanh Sơn sao?"

Lâm Phàm lắc đầu nói: "Tạm thời chưa đi, tôi có chuyện có ý nghĩa hơn phải làm. Ông Trương, ông qua bên kia nghỉ ngơi đi, xem tôi khiêng đồ.”

“Ừ.” Ông Trương dắt theo tà vật Công Kê qua bên cạnh ngồi đợi.

Đại sư Vĩnh Tín kinh ngạc ngẩn người đứng yên tại chỗ.

Khiêng đồ?

Vậy tôi nên làm gì?

Mục đích ông ta tiếp cận Lâm Phàm rất đơn giản, chính là tạo quan hệ tốt, sau đó học lỏm một hai chiêu là được.

Bây giờ tiết tấu bị loạn rồi.

Không còn cách nào.

Thế thì chỉ còn cách cùng anh khiêng đồ, càng sớm xong việc càng tốt.

“Ông vác được không thế?” Lâm Phàm nhìn người bạn mới quen cũng đang vác bao xi măng, nghi ngờ hỏi.

Dù sao thì tuổi tác của Vĩnh Tín cũng hơi cao, tốt nhất thì đừng nên gắng sức.

"Lão nạp không có vấn đề."

Đại sư Vĩnh Tín ôn hòa nói. Thân ông ta là cường giả Phật gia Cao viện, trong lúc chiến đấu được tục xưng là “khiên thịt”, có thể chống đỡ, có thể chịu đòn. Ba cái trò cỏn con này, một tay cũng nâng được bốn, năm túi.

Nói câu này thì cũng có chút làm người ta mất mặt.

Nếu như để cho người khác biết rằng cường giả đứng đầu Bộ phận đặc biệt ở thành phố Duyên Hải đang vác xi măng ở đây thì chắc chắn sẽ cười đến rụng cả răng.

Nhưng nếu bị phóng viên truyền thông thấy thì kiểu gì cũng sẽ chụp ảnh ông ta đang vác bao xi măng đăng kèm với tựa đề: “Cường giả đứng đầu Bộ phận đặc biệt hòa vào dân chúng, làm tấm gương tốt của thời đại mới.”

Thân phận và thực lực của đại sư Vĩnh Tín đáng để cho phóng viên truyền thông nhiệt tình nịnh bợ.

Lúc Lâm Phàm vác bao xi măng đi ngang qua đại sư Vĩnh Tín, anh mỉm cười, nói: “Ông thật là một người tốt.”

“Lão nạp một lòng hướng thiện.” Đại sư Vĩnh Tín thể hiện ra ưu điểm tốt nhất trước mặt đối phương. Ông ta không có ý gì khác, chỉ muốn câu thêm chút hảo cảm thôi.

Đồng thời cũng có chút đắc ý.

Đám người Lâm Đạo Minh có nói qua với ông ta rằng bọn họ cũng có hứng thú với thanh niên trẻ tuổi này, hy vọng sớm được giao lưu với Lâm Phàm. Ông ta nghe mà không đồng ý. Các người đều đi lôi kéo hảo cảm thế thì sức ép cạnh tranh lên ông ta càng cao!

Sau đó ông ta cố ý bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói với bọn họ: “Chú ý thân phận và địa vị của chúng ta. Đây chẳng qua chỉ là một thằng nhóc mà thôi. Các người có thể không cần mặt mũi mà đi ôm chân đám thanh niên sao?”

“Các người có thể làm được, tôi nhất định không làm được. Nếu ai mà làm thì cứ truyền chuyện này ra ngoài, xem kẻ đó còn mặt mũi gì hay không.”

Thốt ra lời này, trực tiếp chặn đứng đường của bọn họ. Đã nói là chuyện không thể nào rồi thì làm sao mà đi tìm thằng nhóc đó cho được?

Đại sư Vĩnh Tín vui mừng cười, sau đó một mình ông ta đi tìm Lâm Phàm, đào sâu tìm hiểu đối phương, bồi dưỡng tình hữu nghị.

Căn cứ vào tình hình trước mắt thì mọi thứ đang rất thuận lợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận