Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 923: Luôn có cảm giác là cậu đang sỉ nhục tôi (11)

Luôn có cảm giác là cậu đang sỉ nhục tôi (11)

Ông ta bây giờ, tách một đường thông đạo trong hư không, ngăn cách thời gian và không gian vô tận, đồng thời trấn áp Phổ Độ Từ Hàng bằng sức mạnh tuyệt đối

Nhưng điều khiến ông ta có chút khó chịu chính là, thằng nhóc này xuất hiện rất kỳ lạ không thể giải thích được.

Có chút điên cuồng.

Nhất thời.

Tiểu Như Lai hơi di chuyển phần mông một chút, cứ di chuyển như vậy, gây nên sóng to gió lớn, vô số Phật Thích Ca đang tu luyện kinh ngạc nhìn tiểu Như Lai, rốt cuộc là ai khiến cho tiểu Như Lai di chuyển vị trí.

Ngay cả những Tinh Thần xung quanh cũng đang run rẩy.

“Hả?”

Tiểu Như Lai cảm nhận đường một luồng sức mạnh cực mạnh kéo cơ thể ông ta xuống, mặt Phật trừng lên, ánh sáng của Phật cùng nhau hóa thành hàng vạn hàng nghìn câu thần chú, thuận theo hư không mà chém giết.

Ông ta ngồi ngay ngắn trong thế giới cực lạc nhỏ bé, ánh sáng của Phật bao phủ bầu trời vô tận và các vì sao, cho dù là ai, cũng không thể lay động chân thân của ông ta, nhưng tình hình hiện tại, hiển nhiên ngoài sức tưởng tượng của ông ta.

“Rốt cuộc là ai…”

Suy nghĩ của ông ta chính là có cường giả ngang bằng với ông ta, ra tay trong bóng tối.

Với cái cường độ đó ngày một mạnh hơn.

Không thể không đi.

“Bổn tọa đi một chút sẽ trở lại.”

Ông ta không thể biểu hiện ra là mình bị người ta cưỡng ép kéo ra ngoài, bắt buộc phải cho bọn họ biết, là tự bản thân mình muốn ra.

Vấn đề này liên quan đến thể diện của chính mình.

“Cung kính tiễn ngã Phật.”

Phật Đà La Hán cung kính đưa tiễn, ngã Phật lại tự mình hành động, nhất định là ở sâu trong Tinh Không xuất hiện tà ma, ngã Phật đi vào độ hóa đối phương, không bao lâu nữa, bên ta có thể có thêm một vị cường giả chân chính.

Đây là kinh nghiệm của bọn họ.

Trước kia đều như vậy.

Núi Phổ Đà.

Khắp bầu trời ánh sáng màu vàng chiếu rọi vạn vật trên thế gian.

Pháp Thân của tiểu Như Lai quả thực không phải là để trưng cho đẹp, mặc kệ người khác tu luyện như thế nào, nhưng loại tình huống đối mặt này, nếu làm tốt, ấn tượng đầu tiên đối với người chính là vị trước mặt này, tuyệt đối không phải người thường.

Khi Phổ Độ Từ Hàng đang bị thương nặng nhìn thấy hình dáng thật sự của tiểu Như Lai, trong mắt hiện lên vẻ ngưỡng mộ.

Ước mơ lớn nhất của ông ta, chính là có thể đạt đến trình độ này của đối phương.

Ánh sáng của Phật che chở, nhất cử nhất động, đều bí ẩn vô cùng.

“Xin chào.” Lâm Phàm cười nói.

Anh ta là tồn tại duy nhất có thể bình tĩnh được trong lúc này.

Đám người Độc Nhãn Nam đã hoàn toàn rơi vào trong sự kinh ngạc, chính là loại hình dáng này, tồn tại trong thần thoại, đầu đầy bọc kim loại, toàn thân toát ra một loại ánh sáng vàng hài hòa.

“Thí chủ là ai?” tiểu Như Lai ổn định lại tâm trạng, lạnh nhạt hỏi.

Lâm Phàm nói: “Tôi tên là Lâm Phàm, một người bình thường thích tu luyện, thích cọ xát với cường giả, mà ông chính là một vị cường giả, tôi rất vừa ý với ông.”

“Thí chủ có biết ta là ai không?” tiểu Như Lai hỏi.

Lâm Phàm lắc đầu nói: “Không biết, nhưng ông có thể tự giới thiệu, chỉ cần ông giới thiệu, tôi sẽ không quên đâu, bởi vì ông là cường giả, có trí nhớ đặc biệt sâu sắc đối với cường giả.”

Lời này không có vấn đề.

Nhưng đối với một số người mà nói, khá là tổn thương.

Ví dụ… Hằng Kiến Thu.

Ông ta đặc biệt bị tổn thương, mắc gì phải nói thẳng ra như vậy, cậu có biết là hành động của cậu quá đáng lắm không, tôi với cậu cũng coi là người quen, nhưng cậu lại quên mất tôi, không phải là nói thẳng ra là sức mạnh của tôi quá yếu, khó mà vừa mắt sao.

Tiểu Như Lai ổn định tâm trạng, không tức giận, đối phương kéo ông ta từ vết nứt trong không khí ra ngoài, cũng đã là loại chuyện gặp phải quỷ rồi.

Độc Nhãn Nam ghé sát vào bên tai của Lâm Phàm nói nhỏ: “Người ta tên là tiểu Như Lai.”

“À, vừa nãy tôi thật sự không chú ý.” Lâm Phàm phản ứng lại, nhớ lại quá trình vừa nãy nói chuyện, quả thực là đối phương đã nói tên của mình.

“Ông tên là tiểu Như Lai, tôi nhớ rồi.”

Tiểu Như Lai nghe thấy những lời này, tức tới mức giống như đầu sắp nổ tung vậy, đối phương cũng không cho ông ta mặt mũi, rõ ràng là một loại sỉ nhục.

“Cái gì mà tiểu Như Lai không tiểu Như Lai, một trong những người đi theo, một thằng nhóc đạt được một chút truyền thừa rồi đi theo con đường tu luyện mà thôi.” anh Nhân Sâm không hổ là anh cả, từ sau khi xác định được sức mạnh của chủ nhân hiện tại, là bắt đầu buông thả bản thân, sức mạnh của tiểu Như Lai không yếu, thậm chí có thể nói là rất mạnh, đặt ở bất kỳ nơi nào, cũng là sự tồn tại đỉnh cao.

Nhưng dựa theo tham khảo và đánh giá của Nhân Sâm, nó vẫn cảm thấy Lâm Phàm lợi hại hơn.

Tiểu Như Lai luôn cảm thấy chói tai với những lời này, một loại phẫn nộ không nói nên lời, rốt cuộc là ai dám ngang ngược như vậy, vậy mà lại không để ông ta vào mắt.

Nhưng khi ánh mắt của ông ta dừng lại ở trên người Nhân Sâm, tâm Phật vững vàng kích động kịch liệt.

“Nhân Sâm tinh.” tiểu Như Lai tung hoành ngang dọc ở Tinh Không, gặp được rất nhiều bảo bối, nhưng cho dù bảo bối quý giá, cũng đều là vật chết mà thôi, nhưng loại vật đại bổ còn đang sống, thật là hiếm thấy, hơn nữa nhìn tình hình này, đạo hạnh không cạn, đặt ở trong Chư Thiên Tinh Thần, đều vô cùng quý giá.

Muốn.

Tiểu Như Lai ta thật sự rất muốn.

Kiên quyết đoạt lấy sao?

Có chút ý tưởng.

“Ngươi trong mắt ta, chỉ là loại tham lam trơ trẽn.” Nhân Sâm liếc mắt nhìn thấu được ý đồ của tiểu Như Lai, điều khiển Tà Vật Công Kê, hướng về phía Lâm Phàm đứng bên cạnh.

“Toàn thân Nhân Sâm ta đều là báu vật, ai nhìn thấy cũng sẽ nổi lòng tham, nhưng ta không sợ hãi, vị này là chủ nhân của ta, phiền ngươi thu lại ánh mắt tham lam của mình, nếu không hậu quả sẽ không tưởng tượng được đâu.”

“Chủ nhân ngao…”

Lâm Phàm cười nói: “Ta sẽ bảo vệ ngươi.”

Nhân Sâm gật đầu điên cuồng: “Tôi biết mà.”

Nhưng vào lúc này.

Từ xa truyền tới một luồng hơi thở mạnh mẽ.

“Là ông ta.”

Tiểu Như Lai cảm nhận được hơi thở, sắc mặt không đổi, tâm trạng lại có chút không vui.

Một con rồng màu vàng từ xa bay tới, trong nháy mắt biến thành hình người.

“Có chuyện gì náo nhiệt thế, không để ý bổn tọa coi chút chứ.” Long Thần xuất hiện trong phòng, cười nói: “Tiểu Như Lai ngươi không ở trong thế giới cực lạc nhỏ bé của ngươi đi sao lại tới đây rồi?”

Tiểu Như Lai tức giận mắng trong lòng tức giận, là ta muốn đến sao?

Đó là bị người ta kéo ra, có ma mới biết được sức mạnh của thằng nhóc này lại đáng sợ như vậy, nắm lấy ngón tay của ông ta, kéo ông ta từ trong thế giới cực lại nhỏ bé ra ngoài.

“Lâu rồi không gặp.” Lâm Phàm vẫy vẫy tay, khi nhìn thấy Long Thần, tâm trạng rất tốt.

Long Thần nói: “Chúng ta mới gặp nhau cách đây không lâu.”

Lâm Phàm cười nói: “Ông ta là do tôi kéo ra đó, tôi phát hiện sức mạnh của ông ta rất mạnh, muốn cùng ông ta cọ xát một trận, không ngờ ông cũng tới rồi.”

Long Thần nghe thấy mấy lời này có chút không vui.

Cọ xát?

Tôi bảo cậu theo tôi đến Tinh Không cọ xát cậu không đi, vậy mà lại tìm con lừa ngốc này cọ xát, có nhất thiết phải như vậy không?

Luôn cảm thấy là đang sỉ nhục tôi một cách vô hình vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận