Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1088: Người làm công miễn phí

Người làm công miễn phí

Ông Trương chọc chọc cánh tay Lâm Phàm, chỉ về nơi xa: “Đánh chết rồi à?”

“Không.”

Lâm Phàm lắc đầu nói, anh rất chú ý đến sức lực, cho dù rất tức giận cũng không ra tay tàn nhẫn, chỉ là phát tiết sự bất mãn mà thôi.

Mộ Thanh cảm thấy tràn đầy cảm giác an toàn.

Có một ngọn núi lớn chắn trước mặt cô, đối phương chỉ nói cô một câu đã bị Lâm Phàm đấm cho một trận. Nói thật, đối với bất kỳ cô gái nào, đây cũng là sự mê hoặc không thể chống cự.

Giống như đàn ông nhìn thấy khe núi đen đều muốn thử xông vào vậy.

Người may mắn thì giết hết tất cả.

Người không may thì thương tích đầy mình.

Nhưng đều là người từng đi tham quan qua cảnh của khe núi.

Không hổ.

“Ha ha ha!”

Tiếng cười u ám truyền đến, người bí ẩn từ từ đứng dậy, cánh tay méo mó uốn cong qua đây, ánh mắt rơi lên người Lâm Phàm, ánh mắt hơi thương tiếc, rất thất vọng, rất tiếc nuối.

“Thật là đáng tiếc mà.”

Người bí ẩn lắc đầu, bay lên trời, nâng tay, đưa ngón tay ra chỉ vào Lâm Phàm, lắc lư, sau đó biến mất giữa trời đất.

Lâm Phàm kéo ông Trương, nhỏ giọng nói: “Sao này chúng ta phải cẩn thận một chút, người đó rất có thể là phát bệnh rồi.”

“Ừm, cậu phải bảo vệ tôi.” Ông Trương sợ hãi nói.

Lâm Phàm nói: “Yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo vệ ông.”

Liên minh Cao Viện!

Trong phòng học ngồi đầy gần trăm người, đa số đều là các em gái. Không phải là do Mục Hạo không được con trai yêu thích, mà là con gái hung dữ mạnh mẽ như hổ, không nói nhiều về những việc khác, giành bàn là kỹ năng độc nhất vô nhị. Những cậu con trai khác gặp phải những người thế này thì đã nhượng bộ lui binh từ lâu.

“Tu luyện rất đơn giản, phương pháp tu luyện của tộc Tinh Không vô cùng kỳ quặc, nhưng thời gian đầu tu luyện chính là ngưng tụ một tầng khí trong người, có thể ngưng tụ ra một tầng khí là có nghĩa đã bước vào được cánh cửa tu luyện…”

Mục Hạo không hề giấu nghề, chỉ dạy rất chuyên nghiệp. Anh ta nói với bọn họ tất cả những gì người ta chỉ anh ta lúc anh ta vừa mới bắt đầu tu luyện. Ý của anh ta rất đơn giản, đó là tôi cũng có thể hiểu, thì các người còn có gì không thể hiểu chứ.

Chỉ là trong mắt những em gái ngồi phía dưới đều tỏa ra trái tim, các cô ấy không nghe vào một câu nào của Mục Hạo, trong đầu chỉ toàn là gương mặt đẹp trai của anh ta, còn có khí chất đặc biệt của anh ta.

Quá say mê.

Vốn dĩ trong phòng học rất khô ráo, nhưng dần dần lại trở nên hơi ẩm ướt. Xem ra thời tiết hôm nay không tệ, hoặc có lẽ là do bạn học nào đó mang theo máy phun sương, để bầu không khí trong phòng học trở nên mát mẻ.

Đột nhiên.

Loảng xoảng!

Một chàng trai đứng lên, kinh ngạc nói: “Bộ phận đặc biệt gửi tin đến, có một đám Tà Vật đang tấn công về phía chúng ta, bảo chúng ta mau chóng vào trong thành phố lánh nạn.”

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại của mỗi người vang lên, tất cả đều lấy điện thoại ra, nhìn thấy tin mà bộ phận đặc biệt gửi hàng loạt.

Bên ngoài đang ầm ĩ.

“Mau chạy thôi, Tà Vật đến rồi.”

“Chạy vào trong thành phố, tôi lái xe đến, có ai ngồi xe tôi không?”

“Tôi ngồi xe của cậu.”

Các học sinh của liên minh Cao Viện đều nghe theo lời của bộ phận đặc biệt, lập tức chạy về phía thành phố Duyên Hải. Có thể nói là bọn họ có hiểu biết rất sâu về Tà Vật, biết chúng thật sự rất nguy hiểm, vì bọn họ đã từng sống trong nỗi ám ảnh của Tà Vật.

Mục Hạo hình thấy các học sinh đang hoảng loạn, không có ấn tượng gì tốt với đám Tà Vật bỗng nhiên xuất hiện cắt ngang tiết học của anh ta. Mẹ nó, không biết tao đang lên lớp sao, sớm không đến, trễ không đến, mà lại đến vào lúc tao đang lên lớp, nếu đã không nể mặt như vậy, đừng trách tao ra tay ác độc.

Các em gái vốn dĩ vẫn quỳ lễ Mục Hạo đã ném anh ta qua một bên từ lâu rồi. Bọn họ trực tiếp rời đi, tốc độ rất nhanh, giống như vội đi đầu thai vậy, chỉ trong chớp mắt, trong phòng học chỉ còn lại một mình Mục Hạo đứng ở đó.

Anh ta nhìn bài giảng trong tay.

Đây đều là do tối hôm qua anh ta thức đêm để soạn ra.

Vì để cho các học sinh một tiết học sinh động.

Nhưng không ngờ lại trở thành như thế này.

Anh ta nắm chặt đấm tay, sắc mặt vô cùng u ám, cắn răng cắn lợi nói:

“Tà Vật…”

Anh ta đi ra khỏi phòng học, bên ngoài đã vô cùng hỗn loạn, ngẩng đầu nhìn về nơi xa. Từng chiếc xe riêng phóng đi với kỹ năng lái xe đạt đến cực điểm, đuôi xe vung vẫy, chỉ trong chớp mắt, đến đèn đuôi xe cũng không nhìn thấy.

Ầm ầm!

Mặt đất rung chuyển.

Rất nhiều bóng người bay ra khỏi phòng học, ánh mắt nhìn về nơi xa.

Mục Hạo bay lên một cái, nhảy đến tầng trên của phòng học, cất cao giọng gọi một tiếng: “Mọi người, chúng ta vẫn là tộc Tinh Không, xây dựng Cao Viện ở đây, thế mà lại có những kẻ không biết sống chết đến gây chuyện, chúng ta phải đập nát đầu bọn chúng.”

Những Tà Vật đang tấn công về phía thành phố Duyên Hải hình như đầu có vấn đề thì phải, không… phải là nói trong thời đại tin tức truyền đi một cách nhanh chóng này, không thể nào không biết chuyện tộc Tinh Không đã thành lập Cao Viện ở đây được.

Nhưng thật đáng tiếc…
Bạn cần đăng nhập để bình luận