Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 679: Yêu chủ... mày quá yếu (3)

Yêu chủ... mày quá yếu (3)

Vô cùng chói mắt.

Các cô đều là các cô gái trẻ của trấn Thanh Dương, cha mẹ đã từng kể với các cô, trấn Thanh Dương chúng ta có thể an toàn được như thế này chính là vì có trưởng thôn Lâm ở đây.

Hiện giờ bà Thanh Liên gần gũi với trưởng thôn Lâm nhất đã đi rồi, tâm tình khẳng định rất buồn thương, hơn nữa Thanh Liên khẳng định cũng không yên lòng với trưởng thôn Lâm, bởi vậy bọn họ thân là người của trấn Thanh Dương, không thể cái gì cũng không quan tâm tới, phải để trưởng thôn cảm nhận được sự quan tâm của bọn họ.

Lâm Phàm mỉm cười nói, "Các cô nhanh chóng về nhà đi thôi."

"Trưởng thôn, bọn ta nói thật đó."

"Đúng vậy, chúng ta có thể thay thế bà Thanh Liên chăm sóc ngài."

"Tay nghề làm đồ ăn của ta rất tốt đó."

Đám cô gái trẻ líu ríu nói.

Đám dân chúng xung quanh đều cười ha ha, cũng có người ồn ào nói.

"Trưởng thôn, để chúng nó làm tì nữ của ngài đi, thật sự không được thì chọn một đứa, Tiểu Lan là đứa nhỏ rất được Thanh Liên yêu thích, chi bằng chọn nó đi."

Người nói chuyện chính là một ông cụ.

Chỉ là ông ta là Lâm Phàm nhìn từ nhỏ đến lớn, khi còn là một đứa trẻ nay đã trở thành người già cả, mà dáng vẻ của Lâm Phàm vẫn không thay đổi như trước, vô cùng trẻ trung.

Mà ngay khi Lâm Phàm đang muốn nói điều gì đó.

Từ đằng xa truyền tới âm thanh kêu cứu.

"Trưởng thôn Lâm, cứu chúng ta..."

m thanh quen thuộc mà lại xa lạ.

Giống như đã từng nghe thấy ở đâu đó.

Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn về đằng xa, tiếp theo đó nháy mắt biến mất, đám dân chúng xung quanh nhìn đã quen không thấy lạ, trong cảm nhận của bọn họ trưởng thôn là người rất lợi hại, chính là một vị thần tiên.

Bên ngoài trấn.

Lão cư sĩ Vân Tường bị thương rất nặng, hắn chống đỡ chủ yếu thu hút Yêu chủ tới, cho dù thực lực của hắn đã vượt xa người khác rất nhiều, nhưng ở trước mặt Yêu chủ vẫn rất yếu ớt.

"Quả nhiên còn ở đây."

Khi lão cư sĩ Vân Tường nhìn thấy trấn Thanh Dương, chỉ biết khẳng định vẫn còn, bí mật này đã nghẹn trong lòng hắn rất nhiều năm, hắn chưa từng nói với ai khác, rằng ở trấn Thanh Dương có sự tồn tại của cao thủ tuyệt thế.

Khi thảo phạt Yêu Đế triều đình không phải chưa từng nghĩ tới mời Lâm Phàm ra mặt, nhưng nghĩ tới lời trưởng thôn Lâm trước kia đã từng nói với hắn, tôi chỉ đợi ở trấn Thanh Dương, sẽ không rời đi.

Đồng thời, lão cư sĩ Vân Tường rất tự tin với thực lực của bản thân, cho rằng đã vượt xa cực hạn của con người, chỉ là không nghĩ tới ở trước mặt Yêu chủ vẫn không địch lại được.

"Đây là đâu?"

Thần Uy hầu gấp gáp hỏi, Yêu chủ giống như đang bỡn cợt bọn họ, chỉ là muốn xem xem bọn họ tuyệt vọng mà chết đi.

Không chỉ có Thần Uy hầu hiếu kỳ.

Mà những người khác cũng đều như vậy.

Lão cư sĩ Vân Tường nói, "Người đó là người mạnh nhất ta gặp được đời này, trăm năm trước gặp người đó, là cơ duyên lớn nhất đời này của ta, lão phu chưa từng nói với bất cứ ai, ta có thể tiếp tục sống lâu được chính nhờ người đó, yêu ngàn mặt trước kia do chính đối phương đánh chết."

"Chỉ cần chúng ta tới đó, chúng ta còn có đường cứu, Yêu chủ chắc chắn phải chết."

Tất cả mọi người vô cùng khiếp sợ.

Thậm chí còn có người không dám tin.

Quả thật...

Bọn họ chưa từng nghe lão cư sĩ Vân Tường nói tới chuyện này.

Lúc này.

Lâm Phàm xuất hiện ở cửa trấn cách đó không xa, nhìn thấy người chạy từ phương xa tới, đồng thời cũng cảm nhận được khí tức cường đại của Yêu chủ.

"Trưởng thôn Lâm, trăm năm không gặp, có khỏe không?" Lão cư sĩ Vân Tương nhìn thấy Lâm Phàm, liếc mắt một cái liền nhận ra, quả nhiên không thay đổi, giống y như trước kia, vẫn trẻ tuổi như vậy.

"Ông là?" Lâm Phàm nghi ngờ hỏi.

Lão cư sĩ Vân Tường nói, "Trăm năm trước ngài đánh chết yêu ngàn mặt, đã giao tinh thể của yêu ngàn mặt kia cho ta."

Lâm Phàm nói, "À, tôi nhớ ra rồi."

Ngay khi bọn họ đang trao đổi, mấy người đi theo lão cư sĩ Vân Tường đến nhìn thấy Lâm Phàm trẻ tuổi như vậy, suy nghĩ đầu tiên chính là bị hố rồi, lão cư sĩ Vân Tường rất có thể đã bị đánh đến mức ảo tưởng rồi.

"Truy đuổi các vị là ai?" Lâm Phàm hỏi.

Lão cư sĩ Vân Tường nói, "Yêu chủ."

Hử?

Lâm Phàm nghe thấy vậy hơi kinh ngạc, tiếp theo đó nhìn về phương xa, lẩm bẩm, "Yêu chủ... chính là cái tên mình muốn tìm kia, quả nhiên là vậy, vòng đi vòng lại, rồi sẽ gặp lại nhau, phải tỉnh lại thôi."

Yêu chủ đi từ xa tới, lớn tiếng nói, "Ha ha, các ngươi chạy đến nơi này, chính là vì lựa chọn cho bản thân kết cục cuối cùng mà thôi."

"Một cái trấn nhỏ mà thôi, thật ra rất xứng với các ngươi đấy."

Lâm Phàm bước từng bước một đi tới phía Yêu chủ, hỏi, "Mày chính là Yêu chủ sao?"

Yêu chủ muốn giết chết đám người lão cư sĩ Vân Tường, nghe thấy người trẻ tuổi hỏi mình, ngược lại rất tò mò.

"Đúng vậy, ta chính là Yêu chủ, ngươi là ai?"

Lâm Phàm nói, "Tao đã ở đây chờ mày trăm năm, mày rốt cuộc đã đến rồi."

Yêu chủ cười lớn, "Buồn cười, trăm năm, trăm năm trước ngươi là cái thá gì, dám can đảm nói khoác trước mặt bản Yêu chủ."

Vừa dứt lời.

Yêu chủ xuất hiện trước mặt Lâm Phàm, đánh ra một quyền.

Lâm Phàm không hề di chuyển.

Ầm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận