Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1062: Chưa từng nghe qua chưa làm đối phương bị thương đã làm bản thân bị thương (2)

Chưa từng nghe qua chưa làm đối phương bị thương đã làm bản thân bị thương (2)

Chẳng mấy chốc.

Sóng xung kích như bão tố tan đi, mọi người cuối cùng cũng có thể nhìn rõ diện mạo của đối phương.

“Mẹ nó! Thật khí phách.”

"Đây...”

Đối phương mặc một bộ giáp đen gớm ghiếc, toàn thân được bao phủ bởi lớp vảy giáp, chỉ có chiếc mũ sắt, để lộ ra một đôi mắt.

Cường giả Hồn tộc cầm trong tay một cây giáo đen, nâng tay cắm xuống đất, phát ra tiếng nổ ầm, mặt đất rạn nứt khuếch tán thành vòng tròn theo sóng xung kích.

“Thiếu chủ…Mục tộc, đó là thứ đồ chơi gì vậy.”

Lời nói vừa dứt.

Vị cường giả Hồn tộc này tản ra khí tức đáng sợ, khí tức ngưng tụ thành thực chất bao phủ lấy thân, ẩn hiện tựa như thấy được một hung ma cổ xưa, gầm thét dữ dội.

“Wow, Lâm Phàm, bộ giáp của nó đẹp quá đi.” Ông Trương nói.

Lâm Phàm mỉm cười nói: "Thật sự rất được, ông thích không?"

“Không thích, chỉ là cảm thấy rất đẹp mà thôi.”

Lâm Phàm: “Nếu như ông thích, tôi có thể hỏi thử xem đối phương bán hay không, nếu đã không thích vậy thì thôi đi.”

Lúc này, Kim Thánh nhìn thấy một thân áo giáp, có cả lúc đối phương tản ra hơi thở, trong đầu chợt mơ hồ hiện ra một người quen thuộc.

“Tôn giả Hồn tộc, Hồn Đế Sư, sao người lại ở đây?”

Mục Hạo nghe được cả kinh trong lòng.

Con mẹ gì vậy!

Gì?

Bên đó là Hồn Đế Sư?

Tuy nói, anh ta và Hồn tộc không quan lạc gì, nhưng anh ta biết rõ một số nhân vật tàn nhẫn trong tộc lớn trong vũ trụ, vị hồn đế sư này cũng là một trong những người như vậy.

Chỉ nghe nói, trăm năm trước, vị hồn đế sư này đã tiến vào vùng đất cấm trong vũ trụ, mất tích rất lâu, vón còn tưởng rằng đối phương đã chết trong vùng đất cấm vũ trụ, nhưng không ngờ vậy mà lại ra được.

Đã vậy còn tới đây nữa.

Mục Hạo nhớ lại những lời hung hăng càn quấy của mình lúc trước, thì có cảm giác mình đang nhảy múa trước lưỡi hái thần chết, lỡ như đối phương thật ra tay với anh ta, thì với thực lực của anh ta không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.

Ho nhẹ một tiếng.

Anh ta lùi về phía sau một chút, ý tứ rất rõ ràng, vừa rồi tôi không biết ông là ai, bây giờ tôi đã biết rồi, tôi rút lui khỏi cuộc gặp gỡ muốn mạng người ta này, tất cả tùy vào lòng ông, ông muốn thế nào thì là thế ấy, đừng ghi hận tôi là được rồi.

Tất cả những thành viên trong tộc lớn vũ trụ có mặt tại chỗ đều vô thức lùi xuống một bước.

Tiếng xấu của hồn đế sư ở bên ngoài, có ai mà không sợ?

Bộ giáp lúc này của ông ta chính là từ việc chém giết mà luyện thành, không ai biết, trên thân giáp này đã nhuộm máu tươi, linh hồn của biết bao nhiêu người, cảm nhận cẩn thận thì có thể thấy được áo giáp này tỏa ra hơi thở vô cùng đáng sợ.

“Tại sao ngươi lại giết Hồn Nhạc.” Ánh mắt Hồn Đế Sư lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Phàm, rất lạnh lùng, ẩn chứa sức mạnh đáng sợ nào đó chấn nhiếp lòng người.

Lâm Phàm đáp: “Không rõ lắm.”

Hồn Đế Sư im lặng một lúc, sau đó cười lớn: “Thì ra là vậy, ngươi ỷ vào thực lực muốn làm gì là làm, nếu đã như vậy, bản tọa cũng cũng có thể ỷ vào thực lực bản thân, giết chết ngươi đúng chứ?”

“Tốt, đi sám hối đi.”

Ầm!

Hồn Đế Sư đá vào cây trường kích, chỉ thấy cây thương bay lên, phát ra tiếng lạch cạch, tay cầm trường kích, trong nháy mắt, một luồng sáng đen xoay tròn bùng lên không trung, với ánh sáng chói lọi, uy thế kinh người, sức chém giết đủ để chém giết hết thảy.

Lâm Phàm nhíu mày, cũng không phải vì đối phương có cái gì không ổn, mà là vì lúc luận bàn đối phương không nói đến lễ nghi.

“Sức mạnh thật lớn.”

Kim Thánh, Mặc Võ đền là tồn tại số một số hai ở đây, lúc này đang đắm mình trong kỳ cảnh, cảm nhận sức mạnh không thể chống lại của Hồn Đế Sư chung quanh, mà may mắn duy nhất chính là Hồn Đế Sư để ý đến bọn họ đều là con cháu trong tộc lớn vũ trụ, một khi dây dưa vào, dễ dẫn đến phiền phức lớn.

Ngoài miệng nói không sợ hãi chút nào.

Thì ra cũng rất để ý.

Thực không thành thực.

Tu vi Hồn Đế Sư làm người ta kinh hãi, được người khác xưng tụng là tôn giả, đã đến tu vi trên thánh nhân cảnh, một khi buông tay buông chân, trong phạm vi trăm dặm, ngàn dặm đều muốn bị vạ lây.

Càng đừng nói đối phương là người của Hồn tộc, tuyệt đối có năng lực chấn nhiếp linh hồn, người bình thường trong phạm vi chiến đấu của ông ta đều bị liên lụy.

Leng keng!

Trong lúc đó, ấm thanh nặng nề truyền đến.

Mọi người thấy được một màn trước mắt, kinh hãi đến biến sắc, tựa như gặp phải quỷ.

Mà ngay cả bản thân Hồn Đế Sư cũng thế, ông ta dùng sức, muốn rút trường kích trong tay Lâm Phàm ra, nhưng lại không động đậy, giam cầm vững chắc vô cùng.

“Ngươi…” Hồn Đế Sư trước nay chưa từng gặp phải tình huống như vậy, thân thể trực tiếp đỡ một đòn của ông ta.

Lâm Phàm một tay bắt lấy mũi nhọn trường kích, thong thả nâng lên tay kia, ôm quyền nói: “Tại hạ Lâm Phàm, dám hỏi tôn tính đại danh của các hạ.”

Tà Vật Công Kê cách đó không xa nghe được lời này.

Chợt giật mình.

Trong đầu xuất hiện những gì được phát trên TV.

Mẹ ơi.

Hai người nói y như nhau, không khác chút nào, học đến độ có thể dùng sống động như thật, năng lực học tập thật mạnh mẽ, thật kinh người, tất cả có chút ngây ngốc.

Tà Vật Công Kê là ngây ngốc, những người khác chính là há hốc mồm, đối với bọn họ mà nói, tình huống gặp phải bây giờ, toàn bộ đều như diễn hí kịch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận