Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 218: Hạ xuống lần thứ hai

Đối với điều này.

Trương Hồng Dân khóc không ra nước mắt, con gái ngoan của ba, vấn đề ở đây không phải là có mệt hay không mà là đồng bọn của anh hai của con vừa nãy ở ngay trước mặt chúng ta, dùng những chiếc kim tưởng như rất bình thường mà lại có ý định dùng những cây kim đó đâm chết một người.

Người nọ sống hay chết còn chưa biết rõ.

Hơn nữa còn là bạn của họ nữa.

Ngay cả bạn bè cũng ra tay được.

Càng đừng nói tới hai cha con chúng ta.

Bác sĩ không kiểm tra ra được tình trạng của Lưu Ảnh, nhưng mà tình trạng này rất giống với người đàn ông một mắt kia, thế nên trực tiếp sắp xếp phòng bệnh cho anh ta nằm.

Cứ theo dõi tình hình trước đi đã.

Ban đêm!

Bệnh viện trở nên yên tĩnh. Phần lớn bệnh nhân đều đã chìm vào giấc ngủ. Bỗng nhiên có tiếng mở cửa vang lên, sau đó là tiếng người nói thầm thì.

Lâm Phàm mở mắt, vòng tay ra sau đầu. Ông Trương đã ngủ say rồi, phát ra tiếng ngáy. Lại nhìn sang hướng khác, thấy Trương Hồng Dân ngủ ở giữa hai giường bệnh, để bảo vệ đứa con gái mà anh ta yêu thương nhất bất cứ lúc nào, mà cô bé đang được chữa bệnh ấy ngủ rất ngon. Đôi lông mày giãn ra, khoé miệng mang theo ý cười.

Đây là nụ cười hướng tới một tương lai tốt đẹp.

Trên tường có treo một cái đồng hồ.

Tạch tạch tạch!

Kim giây chuyển động nhanh chóng.

Tinh!

Không không giờ không không phút.

Ngày ba mươi mốt tháng ba đã qua đi.

Ngày cá tháng tư đến.

[Cảnh thứ hai ở Dị Vực chính thức bắt đầu.]

[Lựa chọn mục tiêu: Chúc Phi, hậu duệ đời thứ N của Thần lửa Chúc Dung.]

[Nhiệm vụ: Giúp đỡ Chúc Phi đi lên thế giới chính đạo.]

[Chuyển đổi thể lực: Một trăm phần trăm.]

[Hạ xuống!]

“Anh Phi.”

Giọng phụ nữ ẻo lả truyền tới.

Lâm Phàm mở mắt, nhìn khung cảnh lạ lẫm xung quanh, không phải bệnh viện nữa rồi. Khung cảnh vô cùng sang trọng, sang trọng hơn nhiều so với nơi anh ta từng ở. Không… Nếu so sánh với nhà Tiểu Bảo, thì có sự thua kém rất lớn.

Anh ta nằm trên giường trong tình trạng không một mảnh vải che thân, cuối giường có hai cô gái trẻ xinh đẹp, gợi cảm đang mặc quần áo.

Phát hiện anh Phi đang nhìn các cô.

Hai cô gái trẻ vặn vẹo thân hình về phía Lâm Phàm.

Lâm Phàm nhìn họ, trên mặt không có một chút biểu cảm nào. Giấc mơ này thật kỳ lạ. Sao lại có hai cô gái trẻ xa lạ ở đây?

Lại còn đang mặc quần áo.

Kỳ lạ.

Lâm Phàm mỉm cười đối diện với hai cô gái.

Hai cô gái trẻ mặc quần áo xong, đi đến bên Lâm Phàm, một người thơm má anh ta một cái, sau đó một người mang theo túi xách hàng hiệu, ưỡn ẹo rời đi.

Nhấc chăn lên.

Đi tới phòng tắm, nhìn vào gương.

Gương mặt xa lạ.

Rất đẹp trai.

Trong đầu Lâm Phàm xuất hiện rất nhiều ký ức.

Chúc Phi.

Ông trùm của băng đảng thành phố H, biệt danh là anh Phi.

Lâm Phàm xoa khắp cơ thể, tắm rửa đơn giản, sau đó mặc quần áo, mở cửa đi ra ngoài.

Dị Vực trong mơ.

Phải hoàn thành nhiệm vụ mới có thể quay về.

Một cảm giác rất quen thuộc, giống như đã từng trải qua ở đâu đó rồi.

Giấc mơ lần trước cũng như thế này.

Nếu đoán không nhầm, nhiệm vụ là thế giới chính đạo, tức là phải làm một người tốt.

“Anh Phi.”

Đứng ở cửa phòng tổng thống là một người đàn ông với vẻ ngoài hung dữ, khoẻ như bò. Anh ta chính là vệ sĩ của Chúc Phi và là võ sĩ số một – Vương Mãnh.

"Anh Phi, Đoạn Sơn Hổ đã đặt trước bàn ở Tụ Hiền lâu, chờ anh đến nói chuyện."

Vương Mãnh báo cáo tình hình.

Lâm Phàm mỉm cười. Lúc Vương Mãnh chú ý tới nụ cười của anh Phi, thấy hơi khác, không giống với anh Phi mà anh ta thường quen biết.

Anh Phi trước đây luôn lạnh lùng, không nói cười tuỳ tiện.

Anh ta đi theo Chúc Phi đã tám năm rồi, từ một kẻ vô danh không ai biết tới trở thành trợ thủ đắc lực của anh Phi, vậy nên anh ta hiểu rất rõ tính tình của anh Phi. Bây giờ anh Phi nở một nụ cười như thế này, chắc chắn là có chuyện gì đó sắp xảy ra.

Chỉ là dần dần.

Anh ta phát hiện nụ cười của anh Phi rất u ám, nhìn lâu sẽ cảm thấy ớn lạnh trong lòng.

Anh Phi thật đáng sợ.

Che giấu kĩ quá.

Đây mới là khí chất mà một người anh hùng kiệt xuất phải có.

Một chiếc xe ô tô màu đen dừng lại trước cửa khách sạn. Vương Mãnh vội vàng tiến lên mở cửa, đóng vai trò là người mở cửa.

"Không cần khách sáo như vậy." Lâm Phàm mỉm cười nói.

"Vâng, thưa anh Phi."

Vương Mãnh không thể hiện biểu cảm gì, nhưng hiện tại anh ta đang rất kích động. Anh Phi bảo anh ta không cần khách sáo. Anh Phi của trước đây chưa bao giờ nói những lời này, đường đường là một người đàn ông cường tráng mà lại muốn rơi nước mắt.

Giấc mơ lần này hình như thú vị hơn.

Trong giấc mơ lần trước, chắc chắn là não của tên đó không tốt, nếu không sẽ không ăn mặc như vậy. Lần này tốt hơn nhiều, ăn mặc rất bình thường, nhìn một cái là biết người bình thường.

Vương Mãnh vừa lái xe, vừa nhìn Lâm Phàm qua kính chiếu hậu.

"Anh Phi, Đoạn Sơn Hổ lần này đàm phán chỉ vì muốn chúng ta trả lại địa bàn cho anh ta. Nghe nói anh ta gọi cả bát gia, người đã về hưu, đến để chủ trì công đạo. Có cần giữ thể diện cho anh ta không?"

"Ồ!" Lâm Phàm đáp, vòng tay ra sau đầu, ngắm nhìn các công trình kiến trúc mà mình đi qua ở bên ngoài.

Anh ta nói với ông Trương rằng nhất định sẽ dẫn theo ông ta.

Nhưng lại nuốt lời rồi.

Nếu như ông Trương biết được, chắc sẽ rất tức giận.

Vương Mãnh thấy anh Phi không để ý đến mình, không tiếp tục hỏi nữa. Anh Phi hẳn là đang nghĩ cách giải quyết tiếp theo. Dù sao đối phương cũng mời bát gia đức cao vọng trọng đã về hưu đến, lần này chắc chắn phải giữ cho họ chút thể diện.

Đúng là một tên bỉ ổi, nếu không được thì chúng ta cũng mời người đến đàm phán.

Anh ta đã có dã tâm muốn giết chết Đoạn Sơn Hổ rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận