Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 798: Ông như thế hình như hơi vô phép quá rồi đó

Ông như thế hình như hơi vô phép quá rồi đó

Rất nhanh sau đó.

Một mùi thơm phức của món ăn được nấu chín truyền tới.

Trinh Nhạc ngửi được mùi thức ăn, bụng réo ùng ục.

"Nghe được tiếng bụng muội đánh trống, huynh đã biết nhất định là muội đói bụng rồi. Hơn nữa, huynh rất có lòng tin với tay nghề của mình, nhất định sẽ có thể khiến muội thấy thích." Lâm Phàm nói.

Anh cảm nhận được, người bạn mới quen này của mình có rất nhiều tâm sự.

Nhưng anh không hỏi trực tiếp.

Anh biết được mỗi người đều có những chuyện tâm sự riêng của mình, người ta đã không chủ động nói ra thì cũng đừng cố truy hỏi, có lẽ sẽ càng khiến họ thấy tổn thương.

Thấy Lâm Phàm bày một bàn thức ăn thịnh soạn, đôi mắt Trinh Nhạc tỏa sáng lấp lánh.

"Tay nghề của huynh được chứ hả?" Lâm Phàm hỏi.

"Ừm, rất tốt."

"Nhanh ăn đi, đồ ăn hôm nay ngon hơn hôm qua nhiều."

Bọn họ nói chuyện không phải là mấy chuyện hoa hòe không thực tế.

Chủ đề nói chuyện đều là những thứ đơn giản.

"Huynh ở chỗ này có thấy cô đơn không?" Trinh Nhạc chủ động dò hỏi.

Đây là lần đầu tiên cô bé chủ động mở miệng hỏi Lâm Phàm.

Lâm Phàm đáp: "Trước đây cũng có một chút. Nhưng bây giờ có muội ở đây, lại còn là người bạn đầu tiên huynh quen được, ngày nào đều tới tìm huynh, cho nên huynh cũng không cảm thấy cô đơn lắm."

Trinh Nhạc nghe thế, mặt lập tức đỏ lên.

Ở thời đại mà con gái chỉ mới mười hai mười ba tuổi đã gả đi như này, lời này của Lâm Phàm có hàm ý rất rộng.

Ai dám nói Lâm Phàm của chúng ta không biết bắt chuyện chứ.

Chỉ cần vừa mở miệng đã đánh vào điểm trí mạng rồi, hỏi bạn có đỉnh hay không.

Tuy Trinh Nhạc chỉ mới mười tuổi, nhưng đã hiểu được rất nhiều.

Cho nên, sau khi Lâm Phàm nói xong lời này, nàng cũng chỉ cúi đầu ăn cơm chứ không nói gì cả.

Lâm Phàm kinh ngạc, là mình nói sai gì rồi sao?

Có vẻ như không có vấn đề gì nhỉ.

Có bạn tốt ở bên cạnh, chắc chắn sẽ không cảm giác được sự cô quạnh.

Giống như ông Trương và Tiểu Bảo ở bên cạnh anh vậy, anh không cảm thấy hiu quạnh.

"Sao nghĩa phụ của huynh lại không đưa huynh đi, có thể lúc đó huynh sẽ được tự do." Trinh Nhạc hỏi.

"Không biết." Gặp phải chuyện không biết thì cứ nói thẳng là không biết, như vậy nhất định sẽ không có vấn đề gì. Hơn nữa, thật sự là anh không biết, vừa mở mắt ra đã là như thế rồi, làm gì có thể nghĩ được nhiều chuyện như vậy.

Trinh Nhạc nghe thế lập tức hiểu ra rồi.

Theo cách mà nàng hiểu được thì rõ ràng Lâm Phàm chính là biết mình không còn tương lai nữa, bị đưa vào nơi này thì kết quả cuối cùng sẽ là già chết ở đây thôi.

Không nói chuyện này với nàng, chính là vì không muốn kể chuyện buồn cho nàng nghe.

Mỗi lần Trinh Nhạc tới đây, Lâm Phàm đều bày ra vẻ mặt tươi cười chào đón, tựa như từ trước tới giờ anh lúc nào cũng đều rất vui vẻ. Đây là biểu hiện để cho nàng nhìn, bởi vì không muốn nàng lúc nào cũng nhớ tới mấy chuyện không vui kia.

Nghĩ tới đây.

Từ trong khóe mắt của Trinh Nhạc rơi ra một giọt nước mắt, từ trước tới giờ đều chưa từng gặp được ai nghĩ ngợi cho mình như thế.

Nếu như nàng nói ra suy nghĩ của mình, dò hỏi Lâm Phàm có phải anh là có ý như vậy hay không.

Nhất định Lâm Phàm sẽ rất mông lung.

Huynh thật sự rất vui mà.

Muội nghĩ nhiều quá rồi.

"Sao muội lại khóc? Là huynh nấu ăn ngon đến muốn khóc luôn hả?" Lâm Phàm kinh ngạc hỏi, anh vốn đã ngờ ngợ tay nghề nấu nướng của mình tuyệt đến nỗi ăn vào sẽ ngon đến bật khóc, trước đây Thanh Liên đã một lần như thế rồi, đang ăn lại bật khóc.

Lúc đó anh có dò hỏi Thanh Liên.

Liên, cô sao thế?

Thanh Liên đáp: Cậu chủ, đồ ăn ngon quá.

Lâm Phàm rất tin tưởng trình độ của mình, nhất định chính là như vậy, thật là không còn cách lý giải nào khác nữa.

Trinh Nhạc không nói thẳng suy nghĩ của mình ra, chỉ gật đầu rồi thôi, coi như là đồng ý với cách lý giải của Lâm Phàm. Có vài chuyện, nàng không muốn nói, chỉ muốn giữ lại trong lòng là được rồi.

Liên tục nửa tháng sau, cứ cách hai ba ngày thì Trinh Nhạc lại xuất hiện một lần.

Mỗi lần cô bé qua tới chính là lúc Lâm Phàm cảm thấy vui vẻ nhất, có người ở bên cạnh bầu bạn, không hề cô quạnh tý nào.

Trinh Nhạc tới cũng đều là một vẻ rạng rỡ tươi cười.

Với Lâm Phàm mà nói, nhìn thấy cô bé có thể lộ ra được nụ cười vui vẻ như vậy chính là chuyện vui vẻ nhất, anh có cảm giác cố gắng của mình có tác dụng rồi.

Với Trinh Nhạc mà nói, nàng mặc kệ mình đã gặp phải bao nhiêu dày vò ngoài kia, nhưng mỗi khi đến chỗ của Lâm Phàm, trong lòng của nàng đều cảm thấy cả tâm hồn của mình được thả lỏng. Giống như đạt được cảm giác thăng hoa, hết thảy đều có một cảm giác rất ấm áp, vô cùng an toàn.

Nàng biết, người trước mặt này là thật tâm đối đãi với mình.

Tối đến.

Trinh Nhạc ở trong phòng nhỏ của mình đọc Cửu U Thần Điển, đặt lá cây màu vàng ở một bên. Mỗi lần đọc mỏi lại vuốt ve phiến lá, giống như Lâm Phàm vẫn luôn ở bên cạnh của mình vậy.

Cốc cốc!

Vào đúng lúc này.

Phía bên ngoài truyền đến âm thanh gấp.

Trinh Nhạc nghe đến sợ, vội vã giấu cuốn Cửu U Thần Điển và chiếc lá màu vàng đó vào trong ngực, sau đó giả vờ đi ngủ. Nàng đã sớm quen với tình huống như này rồi, cũng có thể nàng chính là công chúa bị lãng quên, ở trong cung, nàng càng có cảm giác sự tồn tại của mình trong mắt người khác là loại thấp kém nhất, cũng là đau khổ nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận