Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1169: WOW! NHỮNG CHIÊU THỨC NÀY TÔI ĐỀU BIẾT CẢ. (2)

WOW! NHỮNG CHIÊU THỨC NÀY TÔI ĐỀU BIẾT CẢ. (2)

Tiêu Hồng nghe có chút mông lung, khắp đầu đều mang dấu hỏi chấm.

Thành viên khác đã xem gì rồi.

Có người tự tin nói:

“Chiến sĩ ánh sáng thực sự tồn tại sao?”

Chính lúc bọn họ đang nhốn nháo.

Hai tay Lâm Phàm chắp vào nhau, một luồng ánh sáng trắng hội tụ trên bắp tay, hét lên một tiếng... Luồng sáng vụt chiếu, con quái vật trúng phải luồng ánh sáng này, lập tức bị bốc hơi.

“Wow, đây chính là tia sáng tột bậc”. Vương Tiểu Quân lại kinh ngạc nói.

Tiêu Hồng hỏi: “Tia sáng tột bậc là cái gì?”

“Đội trưởng, đây là tuyệt kĩ của chiến sĩ ánh sáng, vô cùng lợi hại, lúc nhỏ, tôi rất... Thôi bỏ đi”. Vương Tiểu Quân đang định bày ra vẻ mặt lúc nhỏ, ví dụ như đối mặt với người khác, hai tay chắp vào nhau, hét một tiếng, “tia sáng tột bậc”.

“Dù sao cũng vô cùng lợi hai, anh ta lẽ nào thật sự là chiến sĩ ánh sáng, vậy không phải hư cấu, đây rốt cuộc là tình hình gì đây!”.

“Trừ phi... Trần Kiện Kiện tận mắt nhìn thấy chiến sĩ ánh sáng, sau đó viết thành tác phẩm”.

Vương Tiểu Quân như bị ma nhập, càng nghĩ càng có khả năng.

“Đội trưởng, chúng ta thực sự đã gặp được kì tích rồi”.

Tiêu Hồng nhìn đồng đội, nói thật lòng, cô ấy không hiểu gì về chiến sĩ ánh sáng cả, nhưng cảnh tượng trước mắt đã không phải là việc mà con người có thể làm được rồi.

Lúc này.

Một tiếng hét làm cho tất cả đám con trai có mặt ở đó nhốn nháo quay về phía âm thanh phát ra.

“ Ra đây đi, thánh quang kiếm”.

Lâm Phàm giơ cao tay, những đốm sáng nhỏ tự nhiên tụ lại, trực tiếp hợp thành một thanh kiếm, thanh kiếm phát ra ánh sáng chói mắt.

“Wow! Wow! Đây chính là thánh quang kiếm, thần binh tuyệt thế của chiến sĩ ánh sáng, giống y như lúc nhỏ tôi xem, đội trưởng, anh ấy thực sự chính là chiến sĩ ánh sáng, tôi không phải đang mơ, wa... Thật không ngờ tôi thực sự gặp được thấy chiến sĩ ánh sáng.

“Cô có biết điều này đối với đám con trai chúng tôi đại diện cho điều gì không?”

Vương Tiểu Quân như hệt như fan ruột gặp được thần tượng, hưng phấn ôm lấy đầu, bộ dạng như muốn nổ tung tại chỗ vậy.

Lúc này người không hiểu gì về chiến sĩ ánh sáng như Tiêu Hồng, cũng biết thực sự có chàng trai lợi hại như vậy có thể đối phó lại được quái vật, lại nhìn cảnh trước mắt, người tự nhận là chiến sĩ ánh sáng đó, xuyên qua đám quái vật, căn bản không thể nhìn thấy bóng người, chỉ có thể thể thấy bóng người vụt qua, người thường mắt thịt không thể theo kịp với tốc độ của đối phương.

Đến cả tên Tam Tí Vương mà cô ấy cho rằng là đáng sợ nhất cũng trực tiếp bị tan tành, thậm chí đến cơ hội phản kháng cũng không có.

Đúng thời khắc mơ hồ đó.

Lâm Phàm xuất hiện trước mặt cô ấy, đâm thanh thánh quang kiến xuống đất, lòng bàn tay ấn lên trên.

Nhưng quái vật xung quang tan thành tro bụi giữa trời đất.

Tiêu Hồng không biết nên nói gì, người trước mắt toàn thân phát ra ánh sáng chói lòa, quá thần kì, quá ấm áp.

“Các người tin vào ánh sáng không?” Lâm Phàm hỏi.

Tiêu Hồng không hề trả lời, Không phải không muốn trả lời mà là cô ấy thực sự quá ngạc nhiên nên không biết phải nói gì, cảm thấy đời người trở nên vô cùng kì diệu, tất cả những thứ xảy ra trước mắt là mơ sao?

“Tôi tin, tôi tin chứ”. Vương Tiêu Quân đã không còn bình tĩnh nữa mà là hoàn toàn điên cuồng, đôi mắt chứa đầy niềm yêu thích, nỗi hưng phấn khi gặp được thần tượng, sao có thể hình dung ra được chứ.

“Tin vào ánh sáng, sẽ có kì tích”. Lâm Phàm nói.

Vương Tiểu Quân tiếp lời: “Đúng. Không sai, tôi luôn luôn ghi nhớ câu này, tin vào áng sáng, sẽ có kì tích, anh thực sự là chiến sĩ ánh sáng sao?”.

“Ừ, tôi chính là chiến sĩ ánh sáng”. Lâm Phàm đã hoàn toàn hòa vào vai diễn, nếu đã không tìm thấy ánh sáng, vậy chúng ta hãy trở thành ánh sáng, tình hình trước mắt vô cùng thuận lợi, không có bất kì vấn đề gì.

“Chiến sĩ ánh sáng, anh có thể kí tên cho tôi không, không thì... Tôi có thể bắt tay với anh chứ, tôi lúc nhỏ vô cùng thích anh, nằm mơ cũng muốn trở thành chiến sĩ ánh sáng.

Phòng bảo vệ

Lâm Phàm bỏ mặt nạ xuống, vai diễn thật sự không tồi, lần thứ nhất truyền bá sự tồn tại của ánh sáng đã thành công.

Đương nhiên, cậu nghĩ đến tình cảnh bản thân biểu hiện lúc trước, đặc biệt kinh ngạc, không ngờ rằng bản thân có năng lực này, trước giờ chưa từng nghĩ bản thân có thể làm những hạt photon ngừng lại (là những hạt tạo thành ánh sáng theo thuyết lượng tử ánh sáng).

Nghĩ đến chuyện này.

Chỉ dựa vào một mình cậu là không thể thành công được, nhất định phải tìm sự giúp đỡ của người khác.

“Ý Chí, làm phiền cậu ra đây với tôi một lát, tôi có chuyện muốn nói với cậu.” Lâm Phàm bắt đầu cùng với Ý Chí của thế giới này, nhất thời cậu cảm nhận được sự sợ hãi bất an của Ý Chí.

“Ý Chí sợ tôi sao?”

Cậu nghi hoặc, không biết rốt cuộc vì nguyên nhân gì, tôi rõ ràng rất thân thiện, tuy rằng chưa từng gặp mặt, nhưng trên người tôi tỏa ra sự thân thiện, tràn đầy yêu thương.

Điều này còn phải suy nghĩ sao?

Giống như bạn đang ngủ ở nhà, rõ ràng ngủ rất ngon, đột nhiên mở mắt ra, trước mặt xuất hiện một gương mặt lạ lẫm, không có chìa khóa nhà mình, càng là chuyện trước nay chưa từng xảy ra, có thể không sợ sao?

Lâm Phàm vỗ nhẹ Ý Chí, ấm áp nói: “Cậu đừng sợ, tôi không phải người xấu, tôi rất hòa nhã, chỉ là muốn nói chuyện với cậu, hi vọng cậu giúp tôi chuyện này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận