Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1317: Sáu năm sau!

Sáu năm sau!

"Chẳng lẽ là đại nhân xuất hiện?"

Quốc vương nghi ngờ hỏi: "Ai?"

"Đó là đại nhân đã từng giết Hoàng Kim Thánh Long ba đầu ở thành phố Thiết Dung."

Nghe thấy điều này.

Đột nhiên nhận ra!

Xem ra chỉ có vị đại nhân bí ẩn đó lộ diện mới có thể buộc lũ Long tộc phải rút lui.

Tâm trạng của quốc vương lúc này rất tốt.

Đế quốc Lan Nguyên của họ cũng được che chở bởi các cường giả bí ẩn.

Khi gặp những chuyện đe dọa đến sự an nguy của Đế quốc, sẽ có những nhân vật lớn ra tay giúp đỡ.

Cảm giác được bảo vệ thật tuyệt.

Thực sự muốn biết vị đại nhân đó rốt cuộc là ai, nếu như được gặp nhất định sẽ cảm động đến nỗi rơi nước mắt, cung phụng vị đại nhân đó như lão tổ tông cũng không có vấn đề gì.

Ở làng!

"Bố ơi, hôm đó ăn thịt gì vậy? Thật khó ăn lại còn cay cay." Khả Lam hỏi.

Lâm Phàm mỉm cười: "Hôm đó ra ngoài gặp được con thú nhỏ, không ngờ lại khó ăn đến vậy, lần sau bố sẽ chú ý."

Phải ghi nhớ cả chuyện thịt Hỏa Long không ngon chút nào.

Không ngờ cùng một chủng tộc có thể phân thành thịt ngon hay không ngon, đều lớn lên cùng một chỗ, tại sao lại có khoảng cách cực lớn như vậy?

Thật lạ.

“Không sao, chỉ cần là bố mang về là con rất thích, nhưng thực sự khác với thịt chúng ta ăn trước đây.” Khả Lam thích ăn thịt, nhưng cô bé không hề tăng cân, thật là lạ.

Kể từ khi Lâm Phàm mang thịt về.

Người dân trong làng thường nặng hơn trước khoảng mười cân.

Ngay cả trưởng làng gầy yếu cũng nặng hơn nhiều.

Nếu như Hỏa Long biết được chuyện này.

Nhất định sẽ tức đến nỗi rơi nước mắt.

Súc sinh!

Rõ ràng không phải là người.

Cho dù giết tao thì cũng thôi, nhưng vẫn muốn ăn thịt tao, ăn tao thì cũng không sao, còn nói tao không ngon, tao chưa từng thấy một tên trơ trẽn như vậy.

Thời gian trôi thật nhanh.

Sáu năm sau!

Khả Lam đã trở thành một cô gái mười sáu tuổi với mái tóc dài màu tím, dáng người cao ráo, toát lên khí tức của một cô thiếu nữ.

Thời gian trôi nhanh thật.

Nghĩ về lúc đó.

Khi Lâm Phàm nhận nuôi Khả Lam, cô vẫn chỉ là một cô bé mới có vài tuổi, ngần ấy năm trôi qua chỉ trong chớp mắt.

"Bố thật sự muốn cho con đi học ở bên ngoài sao?"

Nhưng Khả Lam không nỡ rời đi, ở đây có người thân của cô, còn có những người dân làng đối xử với cô rất tốt.

“Ừm, con đã lớn rồi, nếu cứ ở mãi trong làng sẽ không bao giờ trưởng thành được, sau khi ra ngoài, con có thể nhìn thấy một thế giới phong phú hơn.” Lâm Phàm thu dọn đồ đạc.

Nỗ lực trong những năm qua.

Đã thực sự thành công rồi.

Anh cảm thấy mình có tài giáo dục con cái, sau này có con với Mộ Thanh, anh tin chắc mình sẽ đủ tư cách để trở thành một người bố.

"Nhưng con không muốn rời xa mọi người, xa bố."

Khả Lam đã rất cố gắng, cô biết một khi bố đã quyết định thì sẽ không thay đổi.

Lâm Phàm cười nói: "Không phải là sau này sẽ không quay lại nữa, lúc nào con nhớ thì hãy về, về sau bố cũng sẽ thường xuyên đến thăm con."

Bên ngoài.

Xe ngựa đã sẵn sàng.

Dân làng biết Khả Lam chuẩn bị rời đi.

Tất cả đều đến tiễn.

Đứa trẻ từ nhỏ đã hiểu chuyện, giờ lại phải đi học ở nơi khác, tất cả đều không nỡ rời xa, nhưng họ biết Khả Lam không giống như những đứa trẻ khác trong làng, cô có một tương lai mà mọi người đều khao khát.

Dân làng biết đây cũng là mong muốn của Lâm Phàm.

Suy cho cùng, Lâm Phàm và họ cũng chỉ là những người dân làng bình thường, cả một đời này chỉ có làm bạn với đất, vì vậy sẽ chẳng thu được gì nếu cứ ở lại đây mãi mãi.

Ở cổng làng.

Trưởng làng vẫn còn sống, tinh thần rất phấn chấn: "Lâm Phàm, Khả Lam, đi đường nhất định phải cẩn thận, trên đường nhỡ có gặp nguy hiểm đừng nghĩ ngợi nhiều, tiền bạc không quan trọng, tính mạng mới là quan trọng nhất."

"Trưởng làng, bố con người ta còn chưa rời đi, ông không thể nói những lời dễ nghe hơn được sao."

Trưởng làng tức giận nói: "Tôi dặn trước để đề phòng."

Người đó tự vả vào miệng mình, đúng, đúng, tất cả những gì ông nói đều đúng, trưởng làng là ai chứ? Nhưng có điều rất lạ là, trưởng làng đến nay cũng đã đến tuổi nhập thổ vi an rồi mà không hiểu sao những năm nay càng ngày càng sống tốt, tràn đầy năng lượng.

Rất lạ.

"Haha ..." Lâm Phàm mỉm cười, những người dân làng đáng yêu không hề xấu xa, hơn nữa còn chăm sóc bọn họ rất tốt: "Trưởng làng, tôi biết rồi, ông yên tâm đi."

Khả Lam đang nói chuyện với dân làng.

Trưởng làng bước đến chỗ Lâm Phàm, lấy túi tiền ra và nói nhỏ: "Tôi biết trong những năm qua cậu đã tiết kiệm được rất nhiều tiền, cậu là người giàu nhất làng chúng tôi, nhưng đứa trẻ Khả Lam này còn phải đi học xa, tốn kém rất nhiều, chúng tôi cũng đã nhìn thấy con bé trưởng thành, đây là số tiền mà tôi và dân làng chung sức đóng góp, đến Vương Đô thì lấy ra mà tiêu. "

"Cầm lấy."

Trực tiếp nhét chiếc túi vào tay Lâm Phàm.

“Trưởng làng, tôi có tiền mà.” Lâm Phàm nói.

Trưởng làng trừng mắt nói: "Đây là không muốn nể mặt tôi sao?"

"Không phải."

Còn có thể nói được gì nữa.

Cầm lấy túi tiền, cảm ơn trưởng làng và dân làng tốt bụng, họ thực sự là những người tốt, người dân trong làng đều rất tốt, đó là lý do tại sao anh không muốn rời đi.

Nhưng vì Khả Lam đã chiếm 99%, còn lại 1% là do họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận