Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1179: Nhiệm vụ đầu tiên của Trình Chí

Nhiệm vụ đầu tiên của Trình Chí

"Cậu có chuyện gì không?" Lâm Phàm hỏi, tạm thời vẫn chưa phát hiện ra tính chất nghiêm trọng của việc này.

Lập tức.

Bên trong tròng mắt đen láy của người trẻ tuổi kia lóe ra tia sáng nguy hiểm.

Uy hiếp!

Bất cứ ai đối mắt với ánh mắt của hắn, bóng tối sâu bên trong trái tim đều sẽ hoàn toàn bị phóng ra ngoài.

Chỉ là...

"Hả?" Trong lòng người thanh niên kia có chút nghi hoặc, giống như không hiểu được tình huống trước mắt, sự uy hiếp của hắn đều thuận lợi, nhưng đối phương biểu hiện rất bình tĩnh, giống như không có chuyện gì xảy ra vậy.

"Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?" Lâm Phàm hỏi.

Anh có thể nói cho đối phương biết ánh mắt của cậu rất có thần, còn có thể tỏa ra ánh sáng, thật sự tôi có thể tán dương cậu, nhưng cậu nhìn tôi như vậy, cũng không nói lời nào, như vậy thì chẳng giải quyết được vấn đề gì cả.

Dứt lời, còn dùng đèn pin trong tay lắc lư trên thân đối phương, gặp phải loại tình huống này đơn giản chỉ có mấy loại khả năng mà thôi, ví dụ như đối phương rất đói, hoặc là đầu óc không tốt.

Nhưng đối phương ăn mặc rất bình thường, thậm chí mặc còn đẹp hơn so với anh, không giống như người không có tiền mua đồ ăn.

Chỉ là khí tức tỏa ra từ trên người của đối phương quả thật không dễ ngửi, đó là khí tức ẩn sâu trong nhiều lớp, nếu như nhất định phải hình dung, thì đó chính là khí tức của người xấu.

"Ngươi rất kỳ lạ!" Người thanh niên kia mở miệng nói, giọng nói có chút khàn khàn, giống như âm thanh hỗn tạp từ bên trong cái đài phát thanh truyền ra.

Lâm Phàm vô cùng sững sờ kinh ngạc, "Tôi còn chưa nói cậu kỳ quái đâu đấy, cậu rốt cuộc là ai, đây là trường học, không phải nơi có thể tùy tiện đi vào, cậu có việc thì nói ra, tôi có thể giúp nhất định sẽ giúp cậu."

"Ta muốn ngươi biến mất!"

"Vậy thì ngại quá, tôi đây không làm được."

Trong loại tình huống hiện tại đối với Lâm Phàm mà nói thật sự không được rõ ràng lắm. Cái tên kỳ quái này nói chuyện cũng không đáng tin chút nào, so sánh với người anh quen biết mà nói có sự chênh lệch quá lớn.

Giống nh có một loại rào cản không cách nào vượt qua được.

Người thanh niên kia nhìn Lâm Phàm, chậm rãi giơ tay lên, xòe năm ngón tay ra, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, "Biến mất đi!"

Ngay lập tức.

Năm ngón tay của đối phương xuất hiện tơ máu, những tơ máu này giống như có linh tính nhanh chóng quấn quanh lấy Lâm Phàm.

Nghĩ tới tình huống xảy ra sau đó.

Khóe miệng của người thanh niên kia lộ ra nụ cười lạnh, loại nụ cười âm trầm, giống như có cảm giác chán ghét.

Chỉ là...

Cảnh tượng tiếp theo đó khiến hắn nhìn phải trợn mắt há hốc mồm, thậm chí còn không dám tin tưởng.

Lâm Phàm phất phất tay, trực tiếp đánh tan tơ máu, đi thẳng tới trước mặt người thanh niên kia, bàn tay hạ xuống vai của đối phương, "Cậu không giống như người tốt lành gì."

Người thanh niên kia hất mặt, nhìn bàn tay sắp đặt trên vai của mình, có loại cảm giác không nói nên lời, giống như bị người khác xem thường.

"Đáng chết!"

Người thanh niên kia nghiêng người, trực tiếp nghiêng vai quật ngã Lâm Phàm, nhưng tình huống có vẻ không đúng, Lâm Phàm nhấc chân, đầu gối chống sau lưng đối phương, một tiếng két vang lên, bản thân đối phương dùng sức có hơi mạnh, thắt lưng rạn nứt, đồng tử trừng lớn, giống như gặp phải quỷ.

Chật vật tiến về phía trước mấy bước, khom người, nhìn chằm chằm Lâm Phàm.

"Ngươi là ai?"

Hắn dần dần phát hiện sự việc không giống như hắn tưởng tượng.

Người trước mắt này chắc chắn không phải người thường.

"Tôi là bảo vệ cửa của học viện này, phụ trách an toàn của nơi này, cậu đêm hôm khuya khoắt lén la lén lút xuất hiện ở đây, tôi khẳng định phải ngăn cậu lại." Lâm Phàm nói.

Anh nghĩ, dựa theo kinh nghiệm của bản thân, khi gặp phải người như vậy thì phải đuổi cho hắn chạy đi, lời nói tốt coi như không có ích lợi gì, dù sao đối phương cũng cho anh cảm giác rất quái dị.

"Ha ha..." Người thanh niên vô cùng âm trầm, "Không ngờ ta gặp được đồng loại ở đây."

"Tôi không phải đồng loại với cậu!" Lâm Phàm nhíu mày, tên này có vấn đề, lời nói rất khó hiểu.

Người thanh niên cúi đầu cười lạnh, âm thanh kẽo kẹt vang lên, thắt lưng nứt vỡ khôi phục lại tình trạng ban đầu, đây không phải điều con người có thể làm được.

"Ngươi lừa được người khác, nhưng không lừa được ta đâu, hai mắt của ta đã nhìn thấu ngươi, ngươi còn muốn giả vờ tới khi nào." Người thanh niên nhìn thẳng Lâm Phàm, đã hoàn toàn coi Lâm Phàm là sự tồn tại cùng loại với hắn, nếu không phải như vậy thì tại sao anh có thể lợi hại đến như thế được.

Lâm Phàm nói: "Cậu ở đâu thì về đó đi, tôi vốn không biết cậu, nếu như cậu còn không đi thì tôi sẽ không khách khí với cậu nữa đâu!"

Đêm đã tối đen, anh phải sớm đi nghỉ đây.

Ngày mai còn có việc phải làm, hiện tại tên này chính là đang quấy rầy anh nghỉ ngơi, đây là hành vi rất không thân thiện, hơn nữa cũng vô cùng khó hiểu, rất khó hiểu được lời tên này nói có ý gì.

"Chớ khách khí nữa, thật sự vô cùng hung hãn, khiến ta phải sợ hãi đấy!" Người thanh niên giả bộ như rất sợ hãi, trực tiếp biến mất trước mắt Lâm Phàm, sau đó xuất hiện sau lưng anh, cánh tay chặn ngang nơi yết hầu, biến thành những gai xương sắc bén, ghé sát bên tai Lâm Phàm, khẽ nói: "Ngươi nói xem ngươi có thể làm gì được ta?"

Lạch cạch!

Ngay chính lúc này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận