Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 800: Ông như thế hình như hơi vô phép quá rồi đó (3)

Ông như thế hình như hơi vô phép quá rồi đó (3)

Nô tỳ ở gần đó bao quanh Trinh Nhạc, sau đó bắt đầu bận bịu thi hành mệnh lệnh.

Cạy miệng nàng ra.

Nhồi nhét quyển sách đã bị xé nát đó cùng lá cây màu vàng vào trong miệng của nàng.

Trinh Nhạc đã cạn hết nước mắt rồi.

Nước mắt cả đời này của mình đều đã cạn rồi.

Lúc Trinh Nhạc bị các nô tỳ khiêng ra ngoài, nàng quay đầu qua nhìn ở phía xa có tiếng động xột soạt, giống như là tiếng chặt thịt. Trong mắt của nàng không còn chút rung động nào, cũng không còn một tia cảm xúc nào.

Trinh Nhạc bị thuận tay ném vào trong phòng, vật vã nằm ở trên giường.

Cả người co rúm.

Bên trong cơ thể, có luồng hơi thở ghê rợn đang bộc phát.

Trong một chính phái nào đó.

Có một ông lão tóc bạc đang thuyết giảng cho đệ tử của mình.

"Công pháp đáng sợ nhất trên thế gian này chính là Cửu U Thần Điển, nhưng bộ môn công pháp này đã thất truyền hơn ngàn năm rồi. Dựa theo lời đồn, người năm đó tu luyện thành công Cửu U Thần Điển đã tung hoành khắp thế gian này nhưng không có đối thủ, mấy chục vạn đại quân như rơi vào cảnh giới hu vô, không ai có thể cản nổi."

"Nhưng người tu luyện phương pháp này thì tâm trí dĩ nhiên sẽ đổ nát, rơi vào Tà đạo trở thành Ma Vương, vô cùng đáng sợ."

Một người thiếu niên rất lanh trí tò mò hỏi: "Vậy người tu luyện thành công đó cuối cùng như thế nào?"

"Trời thu lấy rồi."

Vào lúc này.

Tình hình của Trinh Nhạc bên này rất tệ, nguồn khói đen tỏa ra xung quanh người ngưng tụ lại thành hình, giống như khí từ trong địa ngục tràn ra thế giới bên ngoài, lại giống như có một nhân vật đáng sợ nào đó trong bóng tối đang dần tỉnh lại vậy.

"Đạo sinh một, một sinh hai, hai sinh vạn vật."

"Đạo pháp hiển nhiên."

Một giọng nói chất phác xuyên qua đầu của Trinh Nhạc.

Luồng khói đen đang giãy dụa.

Không có ai biết đã xảy ra chuyện gì cả, tất cả đều có vẻ rất quái dị.

Cửu U Thần Điển là sách thuộc về Vô Tự Thiên Thư, là người tài đặc biệt mới có thể nhìn thấy nội dung trong đó, người tu luyện thành công của ngàn năm trước kia cũng là nhờ tu luyện mới nhìn thấy được nội dung.

Nhưng lại chưa từng có người nào nuốt Cửu U Thần Điển cả.

Chất liệu giấy ngàn năm không hư này không phải là loại giấy bình thường.

Trong phòng của hoàng hậu.

"Hoàng hậu nương nương, nô tỳ nghe được phía bên Tây Cung viện kia truyền tới tiếng đánh chửi, có lẽ Hiền Phi là đang rất tức giận." Một nô tỳ bẩm báo.

Hoàng hậu ngồi trang nghiêm ở đó, dáng vẻ cao quý, chậm rãi uống trà.

Khóe miệng lại lộ ra ý cười.

Hiện tại, ngôi vị hoàng đế đó đang được tranh giành rất ác liệt.

Con trai của bà ta hiển nhiên là hoàng đế mới.

Cho dù con trai của Hiền Phi được hoàng đế sủng ái thì đã làm sao, đã là người nằm dưới đất, vô dụng rồi.

Trong triều có rất nhiều người thuộc phe của bà ta.

Còn mấy vị hoàng tử còn lại đó, chỉ cần cẩn thận đối phó cũng sẽ không có trở ngại gì lớn nữa. Nhưng mà, dục tốc thì bất đạt, bà ta vẫn hiểu rõ đạo lý này. Cho dù như thế nào thì đều phải cẩn thận đối phó, đề phòng xảy ra vấn đề.

Sáng hôm sau.

Lâm Phàm đẩy cửa ra ngoài, hít lấy bầu không khí tươi mới, chóp mũi khẽ phỉnh lên một chút.

"Mùi vị tà ác nồng nhỉ."

Cảm nhận được như thế, nhưng mà anh cũng không có để ý chuyện này.

Mùi vị tà ác có rất nhiều, hà cớ phải để ý thường xuyên làm gì.

Sau đó, anh mở rộng cõi lòng ôm toàn bộ thiên nhiên, những hạt năng lượng đang lượn lờ trong không khí đều được anh gom vào hết.

Tinh thần cực kỳ sảng khoái.

Thoải mái vô cùng.

"Wao, thoải mái."

Kết thúc xong màn vận động chào ngày mới, Lâm Phàm vào ruộng xới đất. Cuộc sống chỉ đơn giản là vậy đó, có chút thú vị, có chút vui sướng, anh có cảm giác hôm nay Trinh Nhạc sẽ tới tìm mình.

Buổi trưa.

Lâm Phàm làm cơm xong bày ra trên bàn, sau đó múc hai bát cơm, một bát là cho mình, một bát để cho Trinh Nhạc.

Sau đó ngẩng cằm nhìn chằm chằm vào cửa ra vào, ngơ ngác nhìn đó.

"Kỳ lạ, phải tới rồi chứ."

Dựa theo khung thời gian trước đó thì Trinh Nhạc vào giờ này sẽ xuất hiện ở cửa ra vào, sau đó anh sẽ ngoắc tay, cô bé sẽ cười tươi mà chạy vào cùng ăn cơm với anh.

Tiện thể tán dốc.

Tuy chuyện tán gẫu không phải là chủ đề quan trọng gì, nhưng mà nói chuyện lại rất vui vẻ. Với Lâm Phàm mà nói, vui vẻ chỉ đơn giản là như vậy.

Một lúc sau.

"Ui, thức ăn đều nguội cả rồi."

Lâm Phàm cúi đầu nhìn thức ăn trên bàn, bưng mâm cơm đi hâm nóng lại, sau đó mới bày ra bàn thêm lần nữa, tiếp tục ngồi chờ.

Có thể là có chuyện gấp nên tới trễ.

"Trinh Nhạc, rốt cuộc là muội đang bận chuyện gì vậy?"

"Không ăn cơm thì thật là không ổn đâu."

Lâm Phàm tiếp tục ngồi chờ.

Anh muốn chờ Trinh Nhạc tới, nhưng không còn cách nào khác.

Mấy năm sau!

Hôm đó là một ngày cực kỳ nóng bức.

Lâm Phàm vẫn giống thường ngày mà dọn dẹp lại sân. Qua mấy năm cố gắng, anh đã quy hoạch đất đai trong nhà rất tốt, hơn nữa còn sửa sang lại phòng ốc.

Lúc ban đầu anh không hiểu.

Nhưng sau đó dần biết được cách làm như thế nào.

Có đôi lúc, Lâm Phàm còn nghĩ bản thân anh liệu có phải là thiên tài hay không, chỉ là mấy năm thôi đã học được thêm một kỹ năng rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận