Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 827: Chớp mắt một cái đã sắp đến năm 0 rồi (2)

Chớp mắt một cái đã sắp đến năm 0 rồi (2)

Từ sau khi Thần Tăng đến mấy năm trước.

Cứ cách một khoảng thời gian là ông ta lại gửi một chút kinh Phật đến.

Lúc vừa mới bắt đầu nàng không có một chút ác cảm nào, thậm chí nàng còn cho rằng việc chồng mình đọc kinh Phật là một chuyện tốt, có thể tu dưỡng tâm tính, cải thiện bản thân.

Nhưng dần dần, nàng nhận ra hình như chồng mình đã say mê kinh Phật, hơn nữa tính tình cũng ngày càng lạnh nhạt.

Mấy tháng nay, đến cả chuyện gần gũi da thịt cũng ngày càng ít đi, đến bây giờ nếu như nàng không chủ động thì chồng nàng cũng chẳng bao giờ nhắc đến.

Nàng đi đến đằng sau Tần Ca rồi nhẹ nhàng nói: "Con tìm chàng để chơi cùng, tại sao chàng không chơi cùng nó, chàng cũng là bố, chàng nên gần gũi hơn với con."

"Ta đang đọc kinh Phật, ta đã bảo đám nô tì đưa nó đi chơi rồi." Tần Ca để kinh Phật xuống, rồi ngẩng đầu lên nhìn vợ: "Phu nhân, nếu như không có chuyện gì thì nàng đi làm việc đi, ta đọc thêm nột chút nữa."

Mục tiểu thư nói: "Chồng, chàng cũng không phải là người đi tu, mà như vậy thì chàng say mê kinh Phật làm gì chứ."

Tần Ca nói với vẻ lo âu: "Vợ ơi em không biết gì cả, hiện nay đang có một tên ma đầu đang tồn tại, tuy là đã có một vị cao thủ ra tay trấn áp nhưng không biết khi nào hắn sẽ được thả ra, những quyển kinh Phật này đều là do Thần Tăng đích thân lựa chọn, trong này có thể có phép tu luyện tối cao của Phật."

"Thần Tăng mong rằng ta có thể dựa vào nhận thức của mình để hiểu được chân lí trong những cuốn kinh Phật này."

Đối với Tần Ca mà nói, hắn ta đã tự cho mình là kẻ giải cứu thế giới.

Tất cả hi vọng đều được gửi gắm trên người hắn.

Hắn cảm thấy trên người mình có áp lực rất lớn nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không từ bỏ. Hắn nghĩ Tần Ca mình là con trời, mang chân miệng thiên tử, cứ giao nhiệm vụ bảo vệ hòa bình thế giới cho hắn.

Mục tiểu thư thở dài, nàng biết nàng không thể nói cho chồng mình hiểu ra, nhưng đã bao nhiêu năm trôi qua dù vẫn sống với nhau êm đẹp nhưng nàng luôn cảm thấy chồng mình đang làm những việc vô ích.

"Phu nhân, nàng cứ đi làm gì đó trước đi, ta đọc một chút nữa rồi sẽ đi tìm nàng." Tần Ca nói.

Người có thể nhìn rõ nhất tình hình của Tần Ca bây giờ chỉ có một người là Thần Tăng. Về Thần Tăng, thời gian gần đây, sau khi gửi cho Tần Ca kinh Phật thì ông ta cảm thấy tình hình của hắn ta có vẻ kì lạ.

Nhìn kĩ...

Thì ra là mỗi ngày Tần Ca đều đọc kĩ kinh Phật, có một phẩm chất của Phật, đây là điều mà rất nhiều người xuất gia ngày ngày đều đọc kinh ở trên chùa không thể làm được.

Ông ta chỉ có thể nói rằng...

Đúng thật là một người có nhận thức đáng kinh ngạc.

Trong hoàn cảnh không có ai dạy bảo, vậy mà lại có được phẩm chất thành Phật, nếu như có thêm thời gian thì chắc chắn sẽ trở thành một vị cao tăng đắc đạo.

Có hi vọng vào cửa Phật!Có hi vọng với Đại giác tự!

Thần Tăng ông ta cũng là người kế thừa.

Hơn mười năm sau!Triệu Trinh Nhạc không làm loạn nữa, vẫn luôn bị Lâm Phàm chèn ép trong thâm cung.

Tần Ca thực sự đã đi tu.

Ngày đó đi tu, Mục tiểu thư đã khóc lên khóc xuống, thậm chí còn lấy cái chết ra để uy hiếp, nhưng không ngờ Tần Ca lại nói một câu...

"Thí chủ, cả đời này người làm việc thiện, sau này khi chết đi chắc chắn sẽ được lên cõi cực lạc, mà bần tăng tu hành chưa đủ nên còn cần phải tiếp tục cố gắng."

Ngày hôm đó.

Mục tiểu thư nghe thấy câu nói đó đã phun ra một ngụm máu rồi ngất xỉu.

Con của Tần Ca đã sớm lập gia đình, trông thấy phụ thân tuyệt tình như vậy đã tức giận mà quát lên.

Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ vị thí chủ ở trước mắt nổi trận lôi đình, Tần Ca đã chắp hai bàn tay lại và niệm Phật.

"A Di Đà Phật!"

Trong tình huống như vậy không tức giận không phải là người.

Trong lúc bọn họ đang cảm thấy tức giận vì chuyện này, người gây ra chuyện-Tần Ca vừa là cha vừa là một người chồng, thế mà lại thờ ơ không chút động lòng, vẻ mặt thản nhiên khiến người ta tức giận, cay cú như dùng sức mạnh của toàn cơ thể mà chỉ đấm vào một cây bông vậy.

Sau đó, khi Mục tiểu thư tỉnh lại, dường như nàng vẫn còn choáng váng, tự lẩm bẩm một mình.

"Không nên để Thần Tăng đến gần chồng tôi."

"Không nên để chồng tôi đọc kinh Phật mấy chục năm."

"Ngu ngốc, đều tại tôi ngu ngốc, từ nay trở đi nhà họ Mục sẽ không đội trời chung với thế giới của những sư trọc đầu."

Nếu đã như vậy thì trong gia phả của nhà họ Mục sẽ có thêm câu nói đó.

Sau đó mấy trăm năm.

Nhà họ Mục sinh ra một vị hoàng đế, đã làm rất nhiều việc để dập tắt hành động của những sư trọc đầu, khiến cho những sư trọc đầu bị bẽ mặt. Chúng tôi tụng kinh niệm Phật, không gây tội với ai, tại sao lại muốn hại chúng tôi.

Còn Thần Tăng sớm đã ngồi chết rồi, đâu có biết được những chuyện này.

Cho dù có biết đi chăng nữa thì cũng sẽ nghĩ như vậy.

Thần Tăng: Tôi không chịu trách nhiệm.

Thần Tăng: Ai biết được hắn ta đọc kinh Phật xong lại tự đưa mình vào trong đó. Tôi chỉ muốn hắn hiểu được võ học, thế mà hắn lại đi hiểu chân lí sâu xa của đạo Phật, chẳng liên quan gì đến lão nạp cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận