Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 109: Bọn Ta Biết Tâm Ý Của Ngươi (2)

Bọn Ta Biết Tâm Ý Của Ngươi (2)

Nếu như xương cốt đâm xuyên nội tạng thì tình huống càng thêm nguy hiểm.

Đây đã là ông nói giảm nói tránh nghe tương đối nhẹ nhàng rồi.

Nói chẩn đoán nghiêm trọng hơn thì cơ bản có thể bảo người nhà bệnh nhân chuẩn bị hậu sự là vừa.

Sinh viên tốt nghiệp từ Y gia cao viện đều đang vây xung quanh, hỗ trợ trị liệu cho Lưu Khải. Hào quang ôn hòa màu xanh lục bao trùm quanh cả người y, giúp cho thương thế của y không trầm trọng hơn.

"Bác sĩ, tình huống như thế nào?"

Nhân viên công tác của bộ môn đặc thù sốt ruột hỏi.

Hắn chỉ phụng mệnh mang các sinh viên này tới bệnh viện tâm thần Thanh Sơn để bọn họ làm tình nguyện một phen, thật không nghĩ đến vậy mà nháo ra chuyện lớn như thế, vạn nhất xảy ra chuyện ảnh hưởng tới nhân mạng của chàng trai trẻ kia, đợi tới khi hắn trở về bàn giao, vậy thì chuyện này càng thêm phức tạp.

"Hô hấp rất yếu, cần mau chóng đưa bệnh nhân tới bệnh viện, phiền các ngươi phụ một tay, giúp ta đem người bệnh đặt lên băng ca cứu thương đi."

Bác sĩ bình tĩnh chỉ huy tình huống hiện trường.

Lâm Phàm cùng Trương lão đầu đứng bên cạnh xe đẩy cứu thương, nghiêng đầu nhìn dáng vẻ chật vật của Lưu Khải.

"Ngươi sẽ không sao đâu, lão Trương đã cứu ngươi trở về."

"Cứ yên tâm, chúng ta đang nhìn ngươi đây."

Hai người bọn họ đối với việc sinh tử có cái nhìn rất thoáng, trong lòng chỉ có hai loại, một loại là còn sống, một loại chính là chết rồi.

Thụ thương nghiêm trọng đến một trình độ nhất định, chỉ cần còn sống, vậy thì đó chính là sống.

Lưu Khải rất muốn cố gắng mở to hai mắt, nhưng khóe mắt y bị máu khô chèn kín, gắng gượng cỡ nào thì vẫn không thể tự mở mắt được.

Y gian nan giơ tay lên.

Lâm Phàm vội bắt lấy bàn tay y, áy náy vạn phần nói: "Thật xin lỗi ngươi, ta không biết sẽ xảy ra chuyện như thế, ta biết ngươi muốn nói gì, ngươi định bảo chúng ta cứ yên tâm, không cần tự trách bản thân nữa có phải không? Ngươi đừng lo, cũng không cần miễn cưỡng chính mình, sức khỏe của ngươi quan trọng hơn, chúng ta đều biết tâm ý của ngươi mà."

Lưu Khải giãy giụa hất tay Lâm Phàm ra, kích động ú ớ: "¥%#@# ¥%. . ."

"Ừm, chúng ta biết rồi, ngươi cứ đi đến bệnh viện trước đi, có cơ hội bọn ta nhất định sẽ tới thăm ngươi." Lâm Phàm an ủi y.

Bác sĩ cùng y tá đẩy băng ca cứu thương hấp tấp rời đi.

Bí bo! Bí bo! Bí bo!

Tài xế lái xe thuần thục mở âm thanh đặc trưng của xe cấp cứu lên rồi giẫm chân ga, hưu một tiếng, cái đèn đuôi xe nhanh chóng biến mất tại cửa ra vào của bệnh viện tâm thần.

Lâm Phàm cùng Trương lão đầu vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn bóng dáng chiếc xe cứu thương dần dần biến mất, trong lòng vẫn thoáng có chút áy náy khó nói thành lời.

Hách viện trưởng bảo trì khoảng cách tương đối an toàn với Lâm Phàm, đoạn ôn hòa nói:

"Đừng buồn nữa, mới rồi ta đã xem qua, y đã qua cơn nguy hiểm rồi, tối đa ở lại bệnh viện khoảng một tháng là có thể khỏe mạnh trở lại, không có chuyện gì đâu."

Lâm Phàm cùng Trương lão đầu nghe thấy Hách viện trưởng an ủi như thế thì tâm tình liền trở nên tốt hơn hẳn.

Đúng vậy a, không có việc gì, còn sống là tốt rồi.

"Y không sao, thật là may mắn quá." Lâm Phàm vui vẻ nói.

"Ta khát nước quá, người cũng đã rời khỏi, chúng ta về phòng uống Sprite đi." Trương lão đầu mệt mỏi vuốt mái tóc đã ướt đẫm mồ hôi.

Hai người liếc nhìn nhau, trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn.

"Được, đi thôi."

Sau đó hai người bọn họ kề vai sát cánh rời đi, về phần chuyện mới vừa xảy ra đã bị bọn họ ăn ý bỏ qua một bên.

Hách viện trưởng phát hiện nhân viên công tác của bộ môn đặc thù đang muốn ngăn cản bọn họ lại liền cau mày hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"

"Xảy ra chuyện lớn như vậy, cũng không thể phủi tay nói đi là đi chứ, ta nghĩ bọn họ nên ở lại đây và suy nghĩ xem nên giải thích thế nào với lãnh đạo bên chỗ bọn ta." Nhân viên công tác nghiêm mặt đáp.

Hách viện trưởng híp mắt, "Giải thích? Ngươi nhất định muốn hai bệnh nhân tâm thần kia giải thích cho lãnh đạo của ngươi? Được thôi, vậy để ta ký cho ngươi một tấm giấy xác nhận, để ngươi ở lại đây, có thời gian từ tốn cùng bọn hắn đàm luận việc nên giải thích đầu đuôi mọi chuyện, được chứ?"

"Ta tin tưởng vững chắc Lâm Phàm và Trương lão đầu không có ác ý gì, sự tình vừa mới phát sinh hết thảy đều là ngoài ý muốn, nếu như ngươi không tiện báo cáo cho lãnh đạo, vậy thì cứ kêu Độc Nhãn Quái gọi điện thoại cho ta, ta đích thân tới tận chỗ gã để bàn giao thay ngươi."

Trong lòng nhân viên công tác của bộ môn đặc thù vẫn đang âm ỉ lửa giận, chỉ là hiện tại Hách viện trưởng đã nói thế, lửa giận kia của hắn cũng không thể bùng lên nổi, chỉ đành yếu ớt đáp: "Không phải ta có ý tứ này."

Hách viện trưởng mỉm cười, vỗ nhẹ bả vai của hắn, "Ta biết ngươi không có ý tứ đó, lúc trước không phải đã nói rồi sao, ở đây chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì ảnh hưởng tới tính mạng, ngươi suy nghĩ thoáng lên đi. Lưu Khải cũng không có gì nguy hiểm quá, rất nhanh sẽ khỏe lại thôi. Ta sẽ thường xuyên tới đó thăm y, theo dõi sức khỏe của chàng trai trẻ này."

Hách viện trưởng là người vĩ đại.

Vì các bệnh nhân của bệnh viện tâm thần nhà mình, ông sẵn sàng bảo vệ họ, thậm chí không tiếc trở mặt cùng gia hỏa đối diện.

Nhưng nếu tình huống đã dịu xuống, thế thì ông cũng sẵn sàng “lật mặt” để kiếm chén cơm a.

Nếu làm quá lên khiến cho đối phương không vui, chẳng phải là ông sẽ không kiếm được khoản thu nhập phát sinh này hay sao?

Ông không chỉ có một mình, ông còn phải nuôi rất nhiều bệnh nhân và nhân viên công tác ở đây nữa.

Thân là lãnh đạo, chút chuyện nhỏ như mặt mũi cầm lên được thì cũng phải buông xuống được.

"Ai!"

Hách viện trưởng không nói hai lời, nháy mắt đã lộ ra vẻ mặt cực kỳ ưu sầu, trông thấy các thiếu niên thiếu nữ trẻ tuổi hẵng còn đang sợ hãi vì bộ dáng bị thương mới rồi của Lưu Khải, ông liền bắt đầu phát huy sở trường kể khổ không biết xấu hổ của mình,
Bạn cần đăng nhập để bình luận