Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 934: Viện trưởng Hách: Đại sư, chiếc vòng này của ông là vàng thật sao? (2)

Viện trưởng Hách: Đại sư, chiếc vòng này của ông là vàng thật sao? (2)

Nghĩ ngợi một chút, đã nghĩ đến các loại tình tiết, một đám người gặp được một vị lão giả ăn mặc lôi thôi, tất cả mọi người đều khinh thường, chỉ có nhân vật chính coi trọng, cuối cùng khổ tận cam lai, được người thưởng thức, ngay lập tức phất lên.

Tiếu Khải có giấc mơ bảo vệ, thích làm bảo vệ ở bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, nhưng anh ta hi vọng bản thân có thể trở thành một bảo vệ có bản lĩnh, chính là phong phạm cao nhân ẩn nấp giữa chốn phồn hoa.

"Đại sư, người thấy tôi thế nào?" Tiếu Khải đưa A Đại vào phòng bảo vệ, tự mình rót trà: "Đại sư, tôi rất nghiêm túc."

Tiếu Khải nhiệt tình như lửa khiến A Đại có chút không thích ứng kịp.

Quá nhiệt tình rồi.

Khiến ông ta cảm giác hình như truyền giáo cũng không phải là chuyện quá khó khăn.

A Đại nhấp một hớp trà, mùi vị không tệ, nhưng có nhiều tạp chất, đối với người như ông ta, mấy thứ này, trước giờ đều sẽ không chạm vào, nhưng bây giờ ông ta luôn nhớ sứ mệnh của bản thân, là người truyền giáo, phải chịu được khổ, có thể nhẫn nhịn, cho dù chịu hết mọi sự nhục nhã, đều phải giữ vững một tâm trạng bình tĩnh, phát ra khí chất chúng sinh bình đẳng của ngã Phật, siêu thoát thế tục, lấy đó để lan truyền làm cảm xúc của đối phương xao động.

"Thí chủ làm người thiện lương, rất không tồi."

Tiếu Khải cười, lời khen của người khác vĩnh viễn là tốt nhất, nhưng điều anh ta muốn không phải là những lời này.

"Đại sư, người xem tuệ căn của tôi có được không? Người đừng thấy tôi chỉ là một tên bảo vệ, nhưng tôi có một tấm lòng chính nghĩa, trừ bạo giúp kẻ yếu, giúp đỡ chính đạo, nhưng đôi khi cũng hữu tâm vô lực, một người tay trói gà không chặt như tôi gặp phải bọn khốn nạn, chỉ có thể trơ mắt nhìn."

"Đau lòng, căm hận lắm."

Tiếu Khải muốn để cho đại sư nhìn ra tấm lòng của anh ta.

Truyền thụ bản lĩnh, ra ngoài chơi đùa một chút.

A Đại nói: "Thí chủ có thể có tấm lòng như vậy, bần tăng vô cùng bội phục."

"Đại sư, tôi thấy ông không giống như người thường, từ tướng mạo này nhìn ra, chắc chắn đại sư là một cao nhân có tuyệt kỹ bên người, còn thỉnh đại sư truyền thụ bản lĩnh cho tôi, để tôi có thể tiếp tục con đường chính nghĩa của mình." Tiếu Khải kéo ghế dựa ra, hai tay ôm quyền, quỳ một gối xuống, hô to: "Xin đại sư thành toàn."

A Đại nhìn cậu thanh niên người thường trước mắt này, vừa rồi đối phương nói ra những lời kia, khiến ông ta cảm thấy hơi vui sướng, ta đã che giấu sâu như vậy, vậy mà ngươi lại có thể nhìn ra, tuệ nhãn cao siêu, ánh mắt thật sự rất tốt.

Tiếu Khải chờ mong, trong mắt lóe lên ánh sáng, đó chính là ánh sáng khát cầu, anh ta muốn học được một vài kĩ năng.

"Đại sư, chắc là người tới dây truyền giáo đúng chứ, đợi lát nữa ta đưa người đến chỗ viện trưởng chúng tôi làm quen, viện trưởng của chúng tôi quen biết rất nhiều người đó, hơn nữa chỗ này của chúng tôi cũng có rất nhiều người, chắc chắn bọn họ sẽ bị thuyết phục bởi năng lực của đại sư."

A Đại nghe vậy, cảm thấy có lý.

Bọn họ đến đây chính là để truyền giáo, bây giờ đều phân tán khắp nơi, nhìn giống như truyền giáo theo kiểu mạng lưới, thực ra cũng có so đấu giữa bọn họ, dù sao vị trí lão đại không dễ làm, người nhớ thương nó hơi nhiều.

"Thí chủ, thấy ngươi có phần thiện tâm này, bần tăng cũng sẵn lòng thành toàn ngươi, đây là một quyển tuyệt học 《 La Hán Thần Quyền 》, sau khi tu luyện được phần nhỏ, thì sẽ có uy thế của La Hán phục hổ, sau khi tu luyện xong phần lớn, thì có thể có được sức mạnh của La Hán, hi vọng thí chủ có thể sử dụng môn tuyệt học này tạo phúc cho thế gian, chớ làm điều ác." Bản bí tịch mà A Đại lấy ra, không tính là tuyệt học, nếu đặt trong tinh không, cho dù để lại ven đường, cũng chưa chắc có người nhặt.

Nhưng cũng đủ để đối phó với người này rồi.

Tiếu Khải giơ hai tay tiếp nhận, coi bản bí tịch này như trân bảo: "Cảm ơn đại sư ban thưởng công pháp, Tiếu Khải tôi thề với trời, tuyệt đối sẽ tu luyện tử tế, tạo phúc cho thế gian."

"Mời đại sư vào bên trong, bây giờ tôi sẽ đưa ông đi tìm viện trưởng của chúng tôi."

Quả nhiên giống như mình nghĩ.

Đối phương chính là một cao nhân.

Người khiêm nhường luôn nhìn không vừa mắt như vậy, may mắn anh ta đã đọc rất nhiều sách, mấy trò bên trong là thật, càng là người khiêm tốn thì càng đáng sợ, chỉ cần biểu hiện tốt, có thể có thu hoạch tốt đẹp.

Không bao lâu sau.

Tiếu Khải trở lại chỗ gác cổng, trong lòng cảm thấy mỹ mãn.

Nhìn bí tịch trong tay, nở nụ cười vui mừng, lấy điện thoại ra chụp ngay một bức ảnh quyển bí tịch.

Vòng bạn bè.

【 Tôi chỉ biết nhân sinh Tiếu Khải tôi phi phàm, một vị đại sư đi ngang qua, đại sư phát hiện ra căn cốt của tôi vô cùng tốt, trăm năm khó gặp, nhất quyết tặng tôi một môn bí tịch, nói rằng chỉ có tôi mới có tư cách tu luyện môn bí tịch này, không biết làm gì đành thản nhiên nhận lấy. 】

Không quan tâm quá trình thực tế xảy ra như thế nào.

Điện thoại là của anh ta, vòng bạn bè cũng là của anh ta, muốn đăng ra sao thì đăng, không ai có thể ngăn cản bước chân của anh ta.

Nhưng rất nhanh.

Một số phản hồi trong vòng bạn bè khiến anh ta rất bất mãn.

【Lái Ferrari bằng một tay: Mua mấy xu? 】

【 Lão tổ tông của cậu: Đã bảo mày đọc ít thôi, đọc nhiều đến nỗi não có vấn đề à. 】

【Chủ nhiệm Thanh Sơn: Tiểu Tiếu à, có thời gian tới chỗ tôi một chuyến, không lấy tiền. 】
Bạn cần đăng nhập để bình luận