Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1221: Sợ cái gì, không phải có tôi đây sao (2)

Sợ cái gì, không phải có tôi đây sao (2)

Theo lý mà nói.

Bất kể tộc nào gặp phải chuyện này, tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy. Tộc lão của một tộc bị giết, không băm kẻ kia ra thành ngàn mảnh, cũng sẽ coi là một chuyện mất mặt.

Trang Tiêu nói: “Hắn đã giết chết Hồn Đế Sư của Hồn tộc.”

“Hồn Đế Sư?”

Lý Ôn biết, đó là tôn giả Hồn tộc, là một tên rất mạnh, nhưng…

“Hắn đã từng đánh với Long Thần.”

“Long Thần?”

Lý Ôn vô cùng kinh ngạc, còn không đợi anh ta nói gì, Trang Tiêu đã tiếp tục lên tiếng.

“Hắn đã đánh lui Thôn Tinh Ngạc trưởng thành ở Tinh Không.”

Ầm ầm!

Đầu óc Lý Ôn nổ tung, nổ vang ầm ầm, tựa như sấm sét đánh ầm ầm.

Cho dù chưa từng thấy Thôn Tinh Ngạc trưởng thành, nhưng cũng biết được sự lợi hại của loại hung thú khủng bố này. Cho dù là lão tổ của đại tộc cũng không dám nói có thể tùy ý giết chết Thôn Tinh Ngạc trưởng thành.

“Cuối cùng tôi cũng hiểu được.” Lý Ôn kinh sợ. Còn nghĩ xong việc thì tìm tộc lão giúp đỡ, rõ ràng là không cần nữa rồi. Cho dù có tìm tộc lão đến giúp, thì cũng chỉ như là tặng đồ ăn mà thôi, xong chuyện mình còn có khả năng bị tộc nhân tóm lấy, chà chà trên mặt đất.

Chuyện tốt không nghĩ đến, còn chuyện xấu thì cứ chuyên gia nghĩ đến chúng ta, ngươi đúng là một thiếu niên ưu tú.

Trang Tiêu sống sót sau kiếp nạn nói: “Bây giờ biết không tính là trễ.”

Lý Ôn chắp tay cảm ơn, khẽ gật người một cái: “Cảm ơn anh Trang đã ngăn cản hành vi đi tìm chết của tôi, vô cùng biết ơn.”

Tôi là muốn ngăn cản anh tìm chết sao? Tôi là sợ anh kéo tôi xuống nước theo thôi. Nhưng anh đã cảm ơn tôi, thì tôi chấp nhận vậy. Có những chuyện không cần phải nói trắng ra, không có gì thú vị.

“Anh Ôn không cần phải khách sáo, tôi là bạn, không thể thấy chết mà không cứu. Anh lần đầu đến đây, có thể vẫn chưa rõ một số chuyện, để tôi từ từ nói cho anh, sau này là có thể hiểu rõ rồi.”

Điều Trang Tiêu muốn nói với anh ta chính là, đừng tùy ý chọc người trên hành tinh này, đều con mợ nó rất bao che khuyết điểm, lỡ đâu bị chú ý đến, tình hình sẽ không lạc quan lắm đâu.

Lý Ôn im lặng suy nghĩ trong giây lát, dò hỏi: “Có phải chúng ta rời khỏi đây tốt hơn không?”

Anh ta sợ tên trước đó ghi thù, đặc biệt đến báo thù. Theo những gì Trang Tiêu nói, thì ai có thể chống lại được, đến lúc đó chết rồi cũng không biết vì sao chết.

“Không sao, hắn có thể để cho chúng ta rời đi, chứng minh là không hề để ý đến chuyện này. Nếu như có gặp thì tránh đi là được.”

Trong khoảng thời gian này, Trang Tiêu cũng không phải lăn lộn uổng phí, sớm đã cân nhắc một số chuyện một cách rõ ràng rồi. Lâm Phàm không giống các cường giả của tộc Tinh Không, có việc cỏn con cũng báo thù, Lâm Phàm rất có lòng vị tha, có thể tha thứ cho người khác.

Bằng không thì cậu chủ nhà mình cũng không thể sống tung tăng vui vẻ như hiện tại.

“Nói có lý.”

Sau đó…

Lý Ôn và Trang Tiêu tiếp tục sánh vai mà đi.

Chuyện vừa rồi đối với đám Lâm Phàm mà nói, chỉ là một đoạn nhạc dạo không đau không ngứa.

Nhưng ảnh hưởng mà nó mang đến chính là…. Độc Nhãn Nam và những người khác không dám thả lỏng nữa, toàn bộ hành trình đều cảnh giác với xung quanh.

Trái lại là đã bỏ qua rất nhiều cảnh đẹp.

“Lâm Phàm, lần này cậu định đi khiên chiến vị cường giả đó sao?” Độc Nhãn Nam lại gần hỏi.

“Ai?” Mặt Lâm Phàm chứa đầy sự nghi hoặc.

Anh không nhớ ra chỗ này có cường giả.

Độc Nhãn Nam kiên nhẫn nói: “Lúc trước chúng ta đến đây, cậu nói trên kia có cường giả, nhưng vì một số nguyên nhân nào đó, nên không khiêu chiến đó…”

“Tôi có nói hả?” Lâm Phàm hỏi.

Anh không nhớ là có chuyện này, nhưng Độc Nhãn Nam nói với anh, thì khẳng định là có chuyện này. Xem ra vì thời gian quá lâu, anh đã quên bén mất chuyện này.

Nhưng không sao, cường giả sẽ không chạy, sẽ không biến mất vô căn cứ. Cứ từ từ đi, từ từ nhìn, cuối cùng cũng có thể gặp được nhau thôi.

Gặp thì nói một câu…

“Xin chỉ giáo!”

Là được!

Độc Nhãn Nam mỉm cười không nói. Làm người muốn vui vẻ, thì đừng tranh cãi, hãy mỉm cười đối mặt, mọi thứ đều sẽ trở nên vô cùng tốt đẹp.

Không thể bỏ lỡ những cảnh đẹp trên đường.

Tiểu Bảo mang theo thần khí chụp ảnh, không ngừng chụp ảnh chung với Lâm Phàm, chụp kiểu vsign, hôn mặt, ôm ấp… động tác rất thân mật. Chụp hành trình đến nơi này thành những bức ảnh, treo trong nhà, lưu giữ kỷ niệm.

“Đây đúng là tới nghỉ phép mà.”

Lâm Đạo Minh cảm thán. Ai có thể làm đến mức này, lại có ai có thể có được trạng thái tâm lý như vậy. Ít nhất thì ông ta không có, vả lại ông ta cũng không tin người khác có thể có trạng thái tâm lý như vậy.

Tiểu Bảo lúc này giống như là chuyên gia tạo dáng chụp ảnh chuyên nghiệp, bảo bọn họ tạo dáng.

“Gà Mái, mày đừng lộn xộn, phải tạo dáng, dang rộng cánh của mày ra.”

“Nhân Sâm, mày ôm cổ Gà Mái, nhanh chút nào.”

Đối diện với yêu cầu nhục nhã như vậy.

Nhân Sâm muốn từ chối.

Nhưng hết cách, nó sờ đầu em Kê: “Em Kê à, được anh ôm thế này, chính là may mắn của em.”

Đệt!

Tà Vật Công Kê rất muốn chà Nhân Sâm xuống đất.

Nói tiếng người đó hả?

Còn may mắn?

May mắn cái đầu quỷ ngươi.

Tách!

Độc Nhãn Nam làm nhiếp ảnh gia, lưu giữ lại cảnh trước mặt một cách hoàn mỹ. Tiểu Bảo vui vẻ coi ảnh trong máy, nở nụ cười hài lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận