Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 824: Con đường chỉ dẫn còn rất dài (2)

Con đường chỉ dẫn còn rất dài (2)

Lâm Phàm chưa nổi giận với bất kỳ ai bao giờ, đặc biệt là bạn bè. Bạn bè thì phải luôn ủng hộ nhau, nhưng anh không muốn thấy bạn bè tẩu hỏa nhập ma, đi vào con đường tà đạo.

Mà nếu nhỡ có đi vào con đường tà đạo, anh cũng sẽ kiên nhẫn để sửa chữa những hành vi sai trái của đối phương.

Đây không phải chuyện có thể làm được trong một sớm một chiều.

Cho nên, anh sẵn sàng dành cả cuộc đời để làm chuyện này.

Chẳng qua điều kiện đầu tiên là phải ra tay tàn nhẫn.

Bốp!

Bốp!

Khi Triệu Trinh Nhạc đánh tới, Lâm Phàm cũng quất nhánh cây vào cánh tay của Triệu Trinh Nhạc hết roi này đến roi khác, mùi vị dễ chịu đến nỗi nàng có cảm giác như vừa mới tắm xong.

Đồng thời, trên cánh tay cũng để lại vết máu.

Cuối cùng

Triệu Trinh Nhạc mới nhận ra là nó quá khủng khiếp, nàng ngoan ngoãn đứng yên một chỗ, không dám nhúc nhích, nàng đã thật sự bị thu phục, khoảng cách giữa hai người thật sự quá lớn.

Ban đêm!

Lâm Phàm cảm thấy vô cùng tự trách với những gì mình đã làm vào ban ngày, nhưng đâu còn cách nào khác, nếu không làm như vậy, thì sẽ khó đạt được kết quả như mong đợi.

Anh không ngủ được, cho dù Triệu Trinh Nhạc có đối xử với anh thế nào, anh vẫn luôn coi Trinh Nhạc là bạn.

Đến bên giường của Trinh Ngạc.

Thứ cầm trên tay chính là thuốc trong phòng chữa thương, không biết ai đã để lại, có lẽ là quan cung phụng họ Lôi. Bóp một ít thuốc mỡ và bôi lên vết thương trên cánh tay Trinh Nhạc.

Vừa bôi, vừa tự lẩm bẩm một mình.

"Huynh không muốn làm vậy với muội đâu, nhưng đâu còn cách nào khác. Huynh hy vọng muội mau khỏi bệnh, chứ không phải giống như bây giờ. Khi Thần Tăng nói muốn diệt trừ muội, huynh đã thẳng thừng từ chối. Bởi vì muội là bạn của huynh. Giữa bạn bè với nhau, quan trọng nhất là niềm tin. Huynh tin rằng muội có thể trở nên tốt hơn, cũng giống như muội tin huynh có thể giúp muội."

Lâm Phàm rất khó chịu, anh luôn đối xử chân thành với bạn bè của mình.

Cũng như ông Trương và Tiểu Bảo chẳng hạn.

Họ đều rất tốt.

Tuy Tiểu Bảo cũng có đôi khi mắc lỗi, nhưng Tiểu Bảo rất nghe lời và sẵn sàng sửa đổi.

Triệu Trinh Nhạc không dám ngủ.

Sau khi trải qua những chuyện ban ngày, nàng cảm thấy khủng hoảng tột độ. Vừa thoát khỏi cái tai họa là ông trời, thì lại vớ phải Lâm Phàm, một người mà trước đây đã từng là bạn. Nhưng với nàng, tà tính trong lòng lại nói với nàng rằng trước đây khi nàng bị ức hiếp, anh ở đâu. Tại sao bây giờ lại quan tâm mình như vậy?

Kẻ nào cản đường ta, ta sẽ giết kẻ đó.

Không sai.

Nên là như vậy.

Đáng tiếc là thực lực của anh quá mạnh, với hoàn cảnh hiện tại, thì rất khó mà chống lại đối phương.

Bởi vậy, Triệu Trinh Nhạc bắt đầu nảy ra ý định trốn khỏi nơi đây.

Hy vọng sẽ có cơ hội.

Xuân đến, thu đi.

Thời gian như nước chảy, một đi không trở lại.

Một năm ngắn ngủi, vội vã trôi đi.

Lâm Phàm và Triệu Trinh Nhạc vẫn luôn sống sâu trong hoàng cung, như thể cô lập với thế giới bên ngoài. Trong khoảng thời gian này, Triệu Trinh Nhạc vẫn luôn muốn trốn thoát, nhưng tất cả đều kết thúc trong thất bại.

Nàng không ngờ Lâm Phàm lại xảo quyệt như vậy.

Vào mỗi buổi tối, nhìn thì có vẻ anh đã ngủ say, nhưng mỗi khi nàng lặng lẽ rời khỏi phòng, anh đều sẽ mở to mắt và đột nhiên xuất hiện sau lưng nàng như một bóng ma, sau đó nói lên một câu khiến Triệu Trinh Nhạc phải rùng mình:

"Muội muốn đi vệ sinh à?"

Nàng chỉ có thể gật đầu, tán đồng với những gì Lâm Phàm nói.

Trong thời gian này.

Triệu hoàng tử đến tìm Lâm Phàm, hy vọng có thể chuyển về hoàng cung. Làm gì có chuyện Hoàng Thượng không ở hoàng cung mà ở bên ngoài. Lâm Phàm cũng không có ý kiến gì về yêu cầu này. Ngươi muốn ở thì cứ ở, chẳng việc gì cả.

Theo ý của hoàng tử thì chính là ta ở hoàng cung, còn các ngươi ở bên ngoài.

Tốt nhất là tránh xa hoàng cung ra, vào rừng sâu núi thẳm gì đó thì càng tốt.

Đồng thời Lâm Phàm cũng hỏi dò lại vài lần.

Triệu hoàng tử phát hiện Lâm Phàm biết rõ còn cố ý hỏi, giống như giả điên giả dại, không còn cách nào, hắn ta chỉ có thể thẳng thắn nói ra.

Nhưng không ngờ

Lâm Phàm lại trực tiếp cho hắn ta một câu:

"Nơi đây là nhà của ta, cũng là nhà của Trinh Nhạc, nàng cần phải ở đây để tìm lại ký ức, và thay đổi tính cách, bọn ta cũng sẽ không đi đâu hết."

Nếu đây là những lời mà một người bình thường nói ra. Triệu hoàng tử chắc chắn sẽ trực tiếp xua tay, rồi kêu quân đâu, nghiền ép bọn chúng cho ta.

Nhưng hai vị trước mặt này, dù là vị nào, hắn ta cũng không thể chọc, đến cả Thần Tăng cũng lực bất tòng tâm.

Về phần cùng sống ở hoàng cung, thôi đừng nghĩ tới thì hơn. Hắn ta cũng không thấy Triệu Trinh Nhạc đang hướng mắt nhìn mình, hình như có gì đó là lạ, như thể đang nói với hắn ta rằng: "Hoan nghênh vào ở, ở gần như vậy, giết ngươi sẽ càng dễ như trở bàn tay."

Dọa cho Triệu hoàng tử sợ hãi trở về chỗ cũ, và ngoan ngoãn đứng yên ở đó.

Không còn dám đến tìm Lâm Phàm để nói chuyện này nữa.

Lúc Thần Tăng nhìn thấy Triệu Trinh Nhạc thì vẫn là lắc đầu, Lâm thí chủ quá tự tin, với tình hình của Triệu Trinh Nhạc căn bản là không thể cứu vãn, hà cớ gì lại tin tưởng có thể hóa giải tà tính trong lòng đối phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận