Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1223: Tà Vật Công Kê: Gà phải biết phấn đấu, không phấn đấu thì không có tương lai

Tà Vật Công Kê: Gà phải biết phấn đấu, không phấn đấu thì không có tương lai

Sau đó, chỉ thấy Lâm Phàm nhẹ nhàng thổi một hơi.

Lập tức!

Gió nổi mây vần.

Cuồng phong gào thét.

Làn sương mù dày đặc trôi nổi xung quanh giống như là bị một đôi tay khổng lồ bắt lấy, trực tiếp bị đẩy lên trời cao.

“Wow, bây giờ thoải mái hơn rồi.” Ông Trương vỗ tay kêu lên.

Đôi mắt to tròn của Tiểu Bảo lấp lánh tia sùng bái: “Lâm Phàm, anh tuyệt thật đấy!”

Lâm Phàm mỉm cười, tâm tình rất tốt. Anh thích được ông Trương và Tiểu Bảo khen, còn vui hơn khi được người khác khen.

Độc Nhãn Nam đã thử đám sương mù này.

Không giống với sương mù bình thường.

Dường như có mang một loại ma lực nào đó, đọng lại trong không khí, phủi không tan, không loại bỏ được. Vừa rồi ông ta đã thử thổi một hơi giống Lâm Phàm, không có tác dụng rắm gì hết.

Đây chính là sự chênh lệch về thực lực.

Rất khó để vượt qua.

Thiên Túc Ngô Công đang hành động, nhưng bỗng nhiên, nó phát hiện sương mù do mình tạo ra đã tiêu tan không thấy. Nó vô cùng kinh ngạc, rồi im lặng suy nghĩ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Nó nhất thời ngây người.

Có hơi không hiểu.

Đương nhiên, những điều này đều không phải là trọng điểm. Nếu sương mù đã tan, vậy thì tạo một lần nữa là được.

Tiểu Bảo đang nhìn phong cảnh xung quanh, đột nhiên, sương mù lại xuất hiện.

“Lâm Phàm, anh coi…”

“Không sao, thổi nhẹ một cái là hết.” Lâm Phàm mỉm cười, sau đó lại thổi nhẹ một cái. Mặc dù không biết vì sao sương mù lại xuất hiện, nhưng điều này cũng không quan trọng, chỉ cần thổi nhiều lần hơn là được.

Thiên Túc Ngô Công chui xuống dưới đất, tựa như Thổ Hành Tôn, không ngừng bò xuyên. Muốn bắt lấy con mồi thì phải thừa dịp con mồi không có sự chuẩn bị, trực tiếp vồ lấy, và trong lúc con mồi ngây ra, thì cắn nuốt con mồi vào bụng. Nghĩ thôi đã thấy rất sướng.

Nhưng ngay lúc này, Thiên Túc Ngô Công phát hiện tình hình bất thường, sương mù vừa mới tạo ra lại tan mất rồi.

Đáng chết!

Rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Thiên Túc Ngô Công im lặng suy nghĩ trong giây lát. Không nghĩ nhiều nữa, sương mù tan thì tan thôi, trực tiếp phá đất mà ra, một hơi nuốt chửng con mồi, đó là cách hoàn mỹ nhất.

Ngay tại lúc này.

Mặt đất rung chuyển, đất nứt ra, Thiên Túc Ngô Công phá đất mà ra, cái miệng tựa như lưỡi liềm, hết đóng lại mở, lộ ra vẻ sắc bén.

“Á…” Tiểu Bảo hét lên.

Hình thể của Thiên Túc Ngô Công vô cùng lớn, khuôn mặt cực kỳ dữ tợn. Cậu ta chưa từng gặp phải tình huống như vậy, chưa bị dọa cho ướt quần là đã rất không tệ rồi.

Độc Nhãn Nam biết là có vấn đề, nhưng không ngờ lại xuất hiện quái vật đáng sợ như vậy.

Chắc chắn không phải là Tà Vật.

Ông ta biết hơi thở của Tà Vật, quái vật trước mặt rất có thể là loài thành tinh của thời kỳ cổ xưa.

Nếu là trước kia, ông ta sớm đã đấm một quyền Nộ Phật Tổ Hợp Quyền lên rồi. Nhưng có Lâm Phàm ở đây, thì bọn họ cũng không cần phải làm gì hết, đứng xem là được. Đồng thời, ông ta bày tỏ một chút đồng cảm với Thiên Túc Ngô Công.

Đang yên đang lành tới chịu chết làm gì?

Lâm Phàm biết Tiểu Bảo bị quái vật xuất hiện bất ngờ dọa sợ. Anh nhíu chặt mày, bàn tay nắm chặt thành đấm, không chút sợ hãi mà đấm về phía đối phương. Quyền kình mạnh mẽ quét đến, Thiên Túc Ngô Công phát hiện tình hình bất thường, không giống với điều nó đã nghĩ. Sức mạnh này, uy lực này không khỏi mạnh quá rồi đi.

Thiên Túc Ngô Công muốn né đi, nhưng đáng tiếc là với thân thể khổng lồ đó, sao có thể để nó muốn né là có thể né đi được.

Càng không cần phải nói đến quyền kình của Lâm Phàm kinh khủng đến mức nào. Nó giống như máy xay thịt vậy, bất cứ thứ gì chạm phải sức mạnh này, đều sẽ bị nghiền cho kêu đến tê tâm liệt phế.

Chỉ thấy cơ thể của Thiên Túc Ngô Công bị một luồng sức mạnh nghiền như nát.

Nỗi đau đớn kịch liệt khiến cho Thiên Túc Ngô Công gào thét.

“Một quyền thật lợi hại.” Độc Nhãn Nam rất ngưỡng mộ, ông ta cũng muốn đánh ra sức mạnh như thế. Đáng tiếc, những thứ này đều chỉ là mơ tưởng, nào có đơn giản như vậy.

Cho dù có điên cuồng khổ luyện, thì cũng không thể làm được đến mức này.

Thiên Túc Ngô Công ngã xuống đất giãy dụa, thân thể bị đánh thành hai khúc, máu tươi nhiễm đỏ mặt đất. Có lẽ là cảm nhận được nguy cơ sắp đến, Thiên Túc Ngô Công kéo lê nửa phần cơ thể, nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Độc Nhãn Nam thấy Thiên Túc Ngô Công muốn chạy, muốn bổ thêm một dao, nhưng nghĩ lại vẫn là không tiến lên. Đừng thấy Thiên Túc Ngô Công trông rất thê thảm, đó là do gặp phải Lâm Phàm thôi. Cho dù có thực lực lớn mạnh đứng trước mặt anh, thì vẫn không đủ coi.

“Không sao rồi, đã bị tôi đánh cho chạy mất rồi.” Lâm Phàm sờ đầu Tiểu Bảo.

Thiên Túc Ngô Công đã đủ để tự hào, dù sao thì cũng có thể chịu được một quyền của Lâm Phàm, không chết mà còn có thể bỏ chạy, quả thật là quá đáng kinh ngạc.

Nếu như Thiên Túc Ngô Công biết được điều này.

Sợ là sẽ phun ra một búng máu.

Ta con mẹ nó cũng đã bị đánh cho thê thảm thế này rồi, thế mà còn bảo ta cảm thấy tự hào, đây là lời con người có thể nói ra sao?

Đám Độc Nhãn Nam cảm thấy chuyện này quá… đơn giản.

Nói chứ, nếu như để bọn họ đối phó với Thiên Túc Ngô Công, cũng không biết nên đánh thế nào, có lẽ bọn họ sẽ bị đánh cho chạy trối chết, bỏ chạy một cách chật vật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận