Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1067: Tà Vật Chuột Chũi: Đại vương, ngài muốn làm gì? (2)

Tà Vật Chuột Chũi: Đại vương, ngài muốn làm gì? (2)

Tiểu Hồng Kê đau lòng nói: "Tà Vật Chuột Chũi đi rêu rao khắp nơi anh là kẻ phản bội, gia nhập quân đoàn của loài người, tụi em cũng bị các Tà Vật khác chĩa mũi nhọn. Anh hai, anh thật sự phản bội Tà Vật, gia nhập quân đoàn của loài người sao?"

Tà Vật Công Kê nghe được mấy lời đó, kỳ thật không dám tin được.

Nó rất muốn nói anh không có phản bội Tà Vật, anh chỉ là ở bên cạnh loại người làm nội ứng mà thôi. Nhưng mà, nó không biết Nhân Sâm có nghe hiểu được lời của mình nói hay không, nếu như nói ra hết thì tất cả mọi thứ đều sẽ như dã tràng se cát.

Nhưng mà bây giờ, những thứ này đều không quan trọng nữa.

Nó chỉ muốn biết, chủng loài của mình thật sự đã bị hủy diệt rồi sao?

Không...

Nhất định sẽ không phải vậy.

Tất cả mọi thứ mình làm ra chỉ là muốn trở thành anh hùng Tà Vật, mang vinh quang về cho quê hương, để cho tất cả Tà Vật đều biết trong Tà Vật Kê mà tụi bây biết có một vị Tà Vật Công Kê, ngài ấy đã dựa vào sự nhẫn nhịn của mình mà làm ra được chuyện không ai có thể làm được.

Chính là vào đúng lúc này.

Lâm Phàm đặt tay lên đầu của Tà Vật Công Kê.

Quan tâm xoa xoa.

Thế nhưng, với Tà Vật Công Kê mà nói thì đây chính là một hành động đáng sợ. Là do biểu hiện của mình quá kích động nên bị nhìn ra thân phận rồi sao?

Nếu như là như vậy.

Tất cả những chuyện mà trước đây nó làm, không phải đểu đổ sông đổ biển rồi sao.

"Cục cục!"

Tà Vật Công Kê thu lại vẻ mặt bi thương, cố gắng làm ra vẻ bình chân như vại, không để tâm tới chuyện gì cả. Chỉ là nó cảm thấy trong lòng mình rất đau, đau đến muốn ứa nước mắt.

Tuy nói tôi là Tà Vật, nhưng mà tôi cũng có gia đình, có chủng tộc, có đồng bọn.

Dưới sự chọc phá tùy hứng của những Tà Vật khác, Tà Vật Công Kê không giống thế, nó vẫn có chút lương thiện.

Tiểu Hắc Kê và Tiểu Hồng Kê nhìn thấy Lâm Phàm, đều cảnh giác lùi về sau một bước.

Trong lòng sinh ra sợ hãi.

Quả nhiên, anh hai thật sự trà trộn vào ở cùng với loài người.

Hơn nữa, tụi nó còn biết loài người bây giờ rất đáng sợ.

"Gà mái." Lâm Phàm vỗ nhẹ lên đầu Tà Vật Công Kê, dịu dàng nói: "Mặc dù tao không biết tụi nó là ai, nhưng mà tao nghĩ là người nhà của mày. Trong lòng mày rất bi đát, rất khó chịu, có chuyện gì vậy nói với tao đi."

"Mày là bạn của tao mà, cũng là thú cưng của tao, tao sẽ giúp mày."

Anh có thể cảm nhận được gà mái hơi khác so với thường ngày.

Tiểu Hắc Kê và Tiểu Hồng Kê nhìn loài người đối xử với anh hai mình thân thiện như vậy, trong lòng tụi nó lại cảm thấy khiếp sợ. Nhưng lại càng nghi hoặc, đối phương thật sự sẽ giúp đỡ sao?

Tà Vật Công Kê không nói gì.

Cũng không nói gì với tụi Tiểu Hồng Kê cả... Mấy đứa nhanh chóng rời đi, trong lòng anh đang nổ ra trận chiến thiên nhân vang động.

Anh là mong ước của Tà Vật Công Kê.

Thiết nghĩ dựa vào bản thân mình làm nội ứng bên cạnh loài người, cho tới giờ vẫn không có bất kỳ thu hoạch gì. Nhưng mà đã nắm được sự tin tưởng và tín nhiệm của đối phương, bây giờ... Nếu như sự thật phơi bày thì cũng toi đời rồi.

Nhưng nó không nỡ bỏ mặc quê nhà của mình.

Tà Vật Công Kê chậm rãi giơ tay lên, chỉ về phía xa.

Lâm Phàm nói: "Chỗ mày nói là hướng đó sao?"

Tà Vật Công Kê gật đầu.

"Được, chúng ta đi thôi."

...

Quê của Tà Vật Kê ở trong một rừng cây, cách thành phố Duyên Hải một đoạn xa. Nếu như đi trực thăng thì cũng mất mấy tiếng mới có thể tới, nhìn chung thì lộ trình khá là xa xôi.

Rừng cây đó không có bất kỳ điểm quái lạ nào cả.

Chiếm diện tích cũng rộng.

Từ sau khi Tà Vật rút khỏi thế giới loài người, cũng không có ai biết rốt cuộc tụi nó đã đi tới chỗ nào. Nhưng với Tà Vật mà nói, tụi nó chỉ là đi tới nơi mà loài người khó tìm được mà thôi.

Từng đốm lửa bùng cháy lên.

Một đám Tà Vật Kê bị nhốt trong lồng, tụi nó ôm nhau khẩn thiết, giương ánh mắt sợ hãi nhìn đám Tà Vật Sói Lang đang nhìn chằm chằm về phía tụi nó.

Ngồi trên ghế được làm từ đống xương chất thành, một con Tà Vật Sói Lang đã có thể di chuyển bằng hai chân đang lạnh lùng nhìn đám con mồi bắt được.

"Tà Vật Kê của tụi bây có một kẻ phản bội, nó ở cùng với loài người, đó chính là sỉ nhục đối với Tà Vật." Tà Vật Sói Lang trầm giọng nói.

Nó chống cằm, móng vuốt sắc nhọn kia tỏa ra tia sáng u ám.

Đối với Tà Vật Kê mà nói thì chính là một sự uy hiếp.

"Đại vương, nó chính là nỗi nhục nhã." Một con Tà Vật Chuột Chũi cung kính đứng ở một bên nói tới.

Đám Tà Vật Chuột Chũi tụi nó chẳng có bản lĩnh gì, ngoại trừ lẻo mép.

Chỉ cần biết được chuyện gì đó.

Sẽ lập tức chỉ trong một thời gian ngắn mà thông báo cho tất cả mọi người biết.

"Ừm." Tà Vật Sói Lang Vương rất hài lòng gật đầu, lại nhìn Tà Vật Chuột Chũi nói: "Nói mày yếu thì đúng là rất yếu, nhưng mà vẫn có ích. Rất tốt, rất tốt, chỉ là tộc chuột chũi tụi bây hình như ngày càng ít nhỉ."

"Haiz, quả thật là vậy, số lượng của tộc tụi em càng lúc càng khan hiếm." Tà Vật Chuột Chũi cảm thán, sau đó nói: "Đại vương, ngài đừng thấy chuột chũi tụi em yếu kém mà coi thường, thật ra tụi em rất có ích đó ạ. Em có rất nhiều anh chị em, ai cũng đều là đàn em của một vị Tà Vật đại vương, nếu bàn tới thành tựu thì chắc chỉ có em là yếu kém nhất. Bởi vì thực lực của đại vương thật sự là vẫn còn rất yếu so với những vị Tà Vật đại vương khác."
Bạn cần đăng nhập để bình luận