Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 676: Nháy mắt thời gian đã qua trăm năm (3)

Nháy mắt thời gian đã qua trăm năm (3)

Lâm Phàm mỉm cười nói, "Thôn trấn phải đoàn kết, không được cãi nhau, một thuộc về ông, hai bốn sáu thuộc về ông ta, chủ nhật chính là thời gian tự do của con bò."

Những kiến thức về ngày tháng này bọn họ không biết, nhưng về sau bọn họ thường xuyên nghe trưởng thôn nói nên cũng hiểu được điều đó có nghĩa là gì.

"Hừ, đây là lời trưởng thôn đã nói, ta nghe trưởng thôn, nếu không phải có trưởng thôn, ngày hôm nay ta phải chứng minh bò này là bò của ta."

"Ta cũng vậy, chỉ cần trưởng thôn nói, thì ta nghe theo."

Hai ông cụ không tiếp tục tranh cãi nữa, mà là trao đổi hòa nhã, phân thời gian giữ bò.

Lâm Phàm cười.

Giao lưu thân thiện là cách giải quyết mâu thuẫn tốt nhất.

Ánh mắt Thanh Liên tỏa sáng lấp lánh nói, "Công tử, ngài giỏi quá."

Lâm Phàm nói, "Tạm được thôi, bọn họ đều là người rất tốt."

Đi ngang qua tiệm rèn, thợ rèn họ Vương đã mất, hiện giờ là con của ông ta kế thừa, cha truyền con nối, lựa chọn rất tốt.

Hoàng Chính Hoàng tiên sinh dẫn dắt đọc văn.

Đám trẻ con mới học tụ thành nhóm, chạy chơi trong trấn, nhìn thấy Lâm Phàm đều tôn kính chào.

"Trưởng thôn Lâm."

Đám trẻ nhỏ rất thích Lâm Phàm, rảnh rỗi thì thích tụ tập xung quanh Lâm Phàm, trong đôi mắt nhỏ xinh ngập tràn sự sùng bái, đám nhóc thường xuyên được nghe ông kể lại trước kia trưởng thôn đánh chết yêu quái như thế nào.

Một con yêu quái vô cùng to lớn cao tới mấy ngàn trượng, há cái miệng rộng có thể nuốt một cái cả trấn Thanh Dương chúng ta.

Nhưng trưởng thôn Lâm của chúng ta chỉ dùng một quyền đã đánh chết con yêu quái lớn như vậy.

Bọn nhỏ nghe thấy đã sớm coi Lâm Phàm trở thành vị anh hùng siêu cấp trong lòng rồi.

Năm mươi năm sau!

Trên ngã tư đường.

Lâm Phàm đẩy một chiếc xe lăn bằng gỗ, trên xe lăn là một bà cụ, trên đầu gối của bà cụ đắp một tấm thảm.

"Công tử, trấn Thanh Dương có thể được an toàn đến nay thật sự là may mắn vì có công tử, nếu không có công tử sẽ không có trấn Thanh Dương hiện tại." Thanh Liên nói.

Muốn nói lớn tiếng hơn một chút, nhưng âm thanh ngược lại rất nhỏ, sức khỏe không tốt, dùng hết sức cũng khó có thể lớn tiếng được.

Lâm Phàm mỉm cười nói, "Đây là kết quả mà tất cả mọi người cùng cố gắng, Thanh Liên, gió bên ngoài có hơi lớn rồi, chúng ta trở về đi."

Trở về bên trong phủ.

Lâm Phàm ôm Thanh Liên lên giường, tiếp theo đó đi vào phòng bếp nấu cơm, trước kia đều là Thanh Liên ngày chuẩn bị ba bữa cơm, cho dù sức khỏe không tốt thì cũng vẫn muốn nấu cơm cho công tử như trước, nhưng bị Lâm Phàm ngăn cản, sau đó tới lượt anh chăm sóc cho Thanh Liên.

Rất nhanh.

Lâm Phàm bưng tới một bát cháo thịt bằm thơm ngào ngạt, bưng đến bên giường, khẽ nói, "Thanh Liên, ăn cơm thôi."

Thanh Liên mở to mắt, được Lâm Phàm từ từ nâng ngồi dậy, lưng tựa lên chiếc gối đầu mềm mại, mở miệng, để công tử đút cháo.

Được công tử đích thân đút cháo.

Cho dù đã qua rất nhiều năm rồi.

Nhưng mỗi lần đối với Thanh Liên mà nói đều cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Rất nhanh, một bát cháo đã được đút hết.

Lâm Phàm dặn dò Thanh Liên nghỉ ngơi cho thật tốt, nhưng bị Thanh Liên kéo lại, "Công tử, trò chuyện với ta đi, ta cảm thấy bản thân sắp đi rồi, về sau sẽ không thể cùng nói chuyện với công tử nữa."

"Được." Lâm Phàm mỉm cười.

Anh có thể cảm nhận được cơ thể của Thanh Liên đã tới cực hạn rồi.

Thanh Liên cầm lấy tay của Lâm Phàm, hồi tưởng lại mấy chục năm trước, dáng vẻ cầm lấy cánh tay của công tử làm nũng, ngẫm nghĩ, liền nở nụ cười hạnh phúc.

Lâm Phàm xoa đầu của Thanh Liên, ôn hòa nói, "Lại suy nghĩ tới chuyện vui vẻ gì rồi?"

Thanh Liên cười, không nói gì, dáng vẻ này giống như trước kia bà thường xuyên hỏi công tử, công tử này, ngài rốt cuộc thích ai, ta bảo bà mối đi làm mai cho ngài.

Nhưng câu trả lời nhận được mỗi lần chính là công tử luôn mỉm cười thần bí như vậy.

"Công tử, ta có thể hỏi cậu một câu không." Thanh Liên nói.

Lâm Phàm nói, "Hỏi đi, chỉ cần tôi biết, tôi sẽ nói cho bà."

Điều Thanh Liên muốn hỏi chính là... Công tử, cậu có phải thật sự thích tôi, cho nên mới không đáp ứng chuyện tôi mời bà mối. Nhưng suy nghĩ kỹ lại bà vẫn không hỏi ra câu này, bởi vì bà vĩnh viễn nhớ rõ bản thân được lão gia nhận nuôi, vĩnh viễn đều là tì nữ của công tử, kiêm chức quản gia của nhà họ Lâm.

Đời này bà chưa từng làm chuyện gì có lỗi với nhà họ Lâm.

Cũng chưa từng phải để công tử chịu khổ.

Mà hiện tại, bà thầm muốn nhận được một câu trả lời của công tử.

"Công tử, ta có trung thành không?"

Lâm Phàm kinh ngạc, tiếp theo đó mỉm cười xoa đầu Thanh Liên, "Trung thành."

Thanh Liên vui vẻ nở nụ cười, "Được công tử khen, đời này của ta đáng giá rồi, ta cũng cảm thấy ta rất trung thành, mặc dù có những lúc phạm chút sai lầm nhỏ, nhưng cho tới nay cũng chưa từng phạm phải sai lầm lớn nào."

"Ừ, bà giỏi nhất." Lâm Phàm nói.

Giống như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Giống như khi mới lớn, anh thường xuyên ôn hòa gõ cái đầu nhỏ của Thanh Liên.

Dần dần.

Thanh Liên mệt mỏi.

Lâm Phàm đỡ Thanh Liên nằm xuống, ngồi ở một bên, nhìn Thanh Liên ngủ say, giống như khi anh đi vào giấc ngủ, Thanh Liên cầm cây quạt ngồi bên giường nhẹ nhàng phẩy quạt gió cho anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận